*********************************
Phòng làm việc rơi vào yên ắng.
Lê Tam lẳng lặng hút thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Nam Hân không muốn nảy sinh tranh chấp với anh, xoay người cầm tay nắm cửa: “Không có việc gì thì tôi…”
“Em q0ua đây.”
Lê Tam nhìn gương mặt cô, mím môi nói: “Qua đây.”
Nam Hân cảnh giác nhìn chằm chằm anh ba giây:1 “Làm gì? Có việc sao?”
Lê Tam cầm lịch bàn, ngày tháng trên đó vẫn dừng lại ba tháng trước.
Anh giơ lịc2h, gõ lên một ngày có khoanh vòng đỏ trên đó: “Giữa tháng là kỳ kinh nguyệt của em, em thấy tôi có
thể làm gì?”
6Nam Hân bĩu môi, đi đến: “Vậy anh nói nhanh đi, chiều nay tôi… ấy…”
Đương nhiên Lê Tam không bỏ qua cơ hội t9hân mật tuyệt vời như vậy. Anh nhét điếu thuốc vào miệng, vòng tay
ôm cô vào lòng: “Ông đây mới về, em đã định đi?”
Nam Hân đẩy vai anh, mỉa mai: “Lão đại, cái nết nói không giữ lời của anh, thật sự không có phong độ đàn ông gì
cả.”
“Nói chuyện phong độ với tôi?” Lê Tam đột ngột siết chặt eo cô: “Chẳng phải em thích nhất tôi ngang ngược với
em sao?”
Nam Hân trừng anh: “Đừng có đổi trắng thay đen!”
Lê Tam ôm cô bằng cả hai tay, miễn cưỡng đánh giá: “Hơn ba tháng không gặp mặt, em không nhớ tôi sao?”
Không nhớ mới là lạ.
Cho nên cô nói: “Bận quá, không có thời gian.”
Lê Tam không vui, với bản thân mình, cũng như với thái độ thờ ơ của Nam Hân.
Anh thật sự không giỏi xử lý quan hệ nam nữ, cũng không hiểu mấy thứ lòng vòng kia, chẳng hạn như mặt nóng
dán mông lạnh, có một không có hai.
Anh giảm lực cánh tay, gương mặt thổ phỉ ngang ngược: “Có phải em không định nói chuyện đàng hoàng?”
Đàn ông được tôn lên vị thế cao, rất khó để cúi đầu thần phục trước phụ nữ, huống hồ là thổ phỉ Lê Tam.
Nếu là trước đây, có thể Nam Hân sẽ sợ anh. Nhưng giờ, cô lại có thể thản nhiên kể khổ: “Biết rõ tôi không định nói
chuyện đàng hoàng, vậy anh còn giữ tôi lại làm gì? Lão… ưm…”
Nói lý với thổ phỉ, kết quả cuối cùng cũng chỉ đành chào thua mà thôi.
Nam Hân bị Lê Tam hôn môi, dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Đầu óc cô nhanh chóng tỉnh táo, không ngừng nhắc nhở bản thân đừng để thất thủ.
Nhưng qua nửa phút, cánh tay mảnh khảnh của cô lại vòng lên cổ anh.
Lê Tam hôn rất sâu, nhưng vẫn giữ được lý trí.
Khi anh nhận ra động tác của Nam Hân, tâm trạng quang đãng như bầu trời phá mây mù.
Ngay sau đó, phần tóc gáy của anh bị cô níu lấy, kéo ngược ra sau, môi hai người lập tức tách ra.
Lê Tam bị đau, ngước mắt thấy ngay đôi mắt đầy ý cười của Nam Hân: “Lão đại, binh bất yếm trá.”
“Thế à?” Chút đau đớn này vốn không thể làm khó một gã đàn ông. Lê Tam nhỏm dậy, xoay chân, ôm lấy cô đổi tư
thế.
Nam Hân lảo đảo và phải chân bàn, ngửa người ra sau, bất ngờ bị đè lên bàn.
Lê Tam cúi người chống góc bàn: “Có cảm giác chưa chiến đã bại không?”
Nam Hân nhìn trần nhà, thở dốc, đôi mắt dần đỏ ửng.
Tư thế nằm ngang vốn dễ rơi nước mắt, gần như ngay lập tức, hai hàng nước mắt của cô rơi xuống bàn.
Lê Tam lập tức cau mày: “Khóc cái gì?”
Nam Hân không lên tiếng, cứ thế rơi lệ.
Điều này khiến lồng ngực Lê Tam nghẹn lại, hít thở không thông.
Bàn tay anh vòng qua vai đỡ cô dậy: “Té đau à? Yếu ớt vậy sao?”
Rõ ràng, anh đã quy kết hành vi vừa rồi là chơi đùa.
Nhưng Nam Hân vẫn không lên tiếng, chỉ ngồi trên bàn, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Lê Tam hơi nhức đầu, nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ: “Được rồi, tôi hôn em hai cái thôi mà, phải khóc lóc thế
luôn sao?”
Hai tay Nam Hân bụm mặt, vai run run, hình như đang khóc thật.
“F*ck!” Lê Tam đợi một lúc, không thấy tình hình của cô khá hơn thì mất kiên nhẫn: “Chưa xong luôn sao?”
Qua thêm nửa phút, Lê Tam châm điếu thuốc, thở dài thườn thượt: “Nam Hân, em nói đi, tôi phải làm sao em mới
chịu ngừng khóc?”
Nam Hân buồn bực nói: “Anh xin lỗi đi.”
Bầu không khí yên ắng đến mức hoảng hốt.
Lê Tam liếc cô: “Không có cửa nói xin lỗi đầu, đổi cái khác đi.”
Dứt lời, cô rụt vai: “Vậy anh tránh xa tôi ra.”
“Đổi cái khác đi.”
Tiếng khóc sụt sùi của Nam Hân vang lên.
Lê Tam rối vô cùng, phun khói: “Được rồi, được rồi, ông đây xin lỗi.”
Nam Hân ngẩng đầu: “Lần sau không được như thế nữa.”
Lê Tam: “???”
Anh kín đáo nhìn cô, gò má trắng nõn gợi cảm khô ráo, đến nước bọt còn không có, lấy đâu ra nước mắt?
Anh kẹp cằm cô: “Nam Hân, giỏi rồi đấy, giả khóc với ông đây?”
“Lão đại, dùng kế không chê nhiều, có tác dụng là được.” Nam Hân đẩy tay anh ra, nhảy xuống bàn, cười rất tươi:
“Là anh dạy tôi đấy.”
Lê Tam nhìn cô chằm chằm, trong đầu hiện lên những ý tưởng lộn xộn.
Muốn xử lý cô, muốn nghe cô xin tha, muốn cô gọi tên anh một lần, chứ không phải lão đại.
Anh nhắm mắt, kiềm chế những suy nghĩ đồi trụy đó, nhắc lại đề tài vừa rồi: “Vì họ nói em là bạn giường nên em
muốn chia tay sao?”
“Không đúng hoàn toàn.” Nam Hân mỉm cười, cúi đầu chỉnh lại áo sơ mi: “Giờ nói những chuyện đó cũng vô
dụng, nếu đã chia…”
“Tôi có đồng ý sao?”
Nam Hân dừng tay, trừng mắt: “Anh có ý gì?”
Lê Tam hút thuốc, giọng ngang ngược: “Tự hiểu lấy.”
“Hiểu cái đầu anh.”
Nam Hân làu bàu rồi xoay người đi đến cửa.
Lê Tam không ngăn cản, chỉ trầm giọng nói: “Nam Hân, là tôi không đủ tốt với em, hay đã khiến em phải tủi? Em
hiểu rõ những tên trên bàn tiệc ấy háo sắc như thế nào. Nếu em thật sự thích cuộc sống độc thân, tôi đã cho em nửa
năm. Nhưng em cứ làm càn như vậy, chờ đến khi bên cạnh tôi có người phụ nữ khác thật, em khỏi phải khóc!”
Nam Hân nhìn thẳng cánh cửa trước mặt:“Cần tôi chúc anh hạnh phúcà?”
“Khỏi.”Lê Tam xoay người dụi điếu thuốc,hời hợt nói:“Nam Hân,tôi có thể chiều chuộng em,nhưng sẽ không dung túng việc em
làm ầm đòi chia tay không có giới hạn.Em dùng chuyện làm ăn của đàn ông để gây lớn chuyện,như vậy rất ngu xuẩn.Emởbiên giới
đã bao lâu,nhìn thấy bao nhiêu thủ đoạn đáng ghê tởm?Em lấy tôi đi so với họ,là em đang chán ghét kẻ nào?”
“Tôi chưa từng so sánh anh với bất kỳ ai khác.”Nam Hân đứng nguyên tại chỗ.
Cô mím môi,cổ họng đẳng chát:“Tôi không cảm nhận được sự xem trọng,hay là sự yêu mến của anh.Tôi không muốn bị người ta
giễu thành thuộc hạ ấm giường,đến một danh phận đàng hoàng cũng không có.Tôi muốn yêu bản thân mình hơn cũng là sai sao?”