Ngồi dưới khán đài, Tả Đằng Triết Dã nhìn Tường Vi đắm đuối. Cô chính là nữ thần của cuộc đời anh,anh phải cảm ơn Thượng Đế vì đã giúp anh tìm được cô!
Triển Diệc Tường cảm nhận được ánh mắt của Tả Đằng Triết Dã, liền cầm lấy micro nói:"Sau đây xin mời người thừa kế của Ny Thường,anh Tả Đằng Triết Dã lên sân khấu!"
Mọi người trong khán phóng đều lên tiếng ủng hộ,thấy vậy Tả Đằng Triết Dã liền bước lên sân khấu, quay người về phía Tường Vi mà cúi đầu một cái. Sau đó,trước mặt bao nhiêu người,anh cầm tay cô lên hôn nhẹ,điều này làm Tường Vi có chút kinh ngạc!
"Rất vui được gặp lại cô, Mạn Vi!"Tả Đằng Triết Dã vừa cười vừa nói, giọng nói hết sức êm ái. Dù cho trong phòng này có bao nhiêu người đi chăng nữa, thì trong mắt anh chỉ có một mình Tường Vi mà thôi.
"À, vâng. Rất vui được gặp lại anh,Tả Đằng tiên sinh!"Tường Vi lịch sự cúi đầu nói, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến Tả Đằng Tây Tử. Cô len lén quay đầu lại nhìn xuống khán đài,thấy khuôn mặt hào hứng đang tươi cười của Tả Đằng Tây Tử. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm,may thật, người đàn ông đứng cạnh Tả Đằng Tây Tử không phải là Hắc Diêm Tước.
"Tả Đằng tiên sinh, anh hãy tuyên bố việc cô Thẩm sẽ làm người phát ngôn cho Ny Thường đi."Triển Diệc Tường cúi đầu nói nhỏ bên tai anh.
Tả Đằng Triết Dã gật đầu một cái rồi nhận lấy micro từ tay Triển Diệc Tường,nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Tường Vi, đứng trên sân khấu chậm rãi nói "Hôm nay tôi rất vinh hạnh được chúc mừng cô Thẩm Mạn Vi đã cho ra mắt thành công bộ sưu tập trang sức mới. Ngoài ra, tôi cũng xin được chính thức tuyên bố,từ nay cô Thẩm Mạn Vi sẽ trở thành người phát ngôn chính thức của Ny Thường tại châu Á.Tôi tin rằng hiện tại trong công ty Ny Thường, không có một ai có thể phù hợp với chức vụ này hơn cô ấy."
Đúng lúc mọi người đang tập trung ánh mắt về phía Tường Vi thì đột nhiên ở cửa phòng hội trường xuất hiện một bóng người!
Thân hình cao lớn rắn rỏi khoác trên người bộ vest trắng, khí chất cao quý lạnh lùng thu hút không ít ánh nhìn của mọi người trong khán phòng.
"Là Hắc Diêm Tước."
Trong khán phòng có người nhận ra hắn.
Nhất thời cả hội trường trở nên xôn xao. Đó thật sự là tổng giám đốc Hắc thị, người lãnh khốc vô tình đó sao?Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn lại định thu mua công ty nào sao?
Đã có người âm thầm run rẩy,đổ mồ hôi lạnh. Như vậy thì trong hội trường này có ai không may mà gặp hắn thì cũng phải tránh mà đi đường vòng thôi!
Dưới ánh đèn của hội trường,Hắc Diêm Tước ưu nhã bước từng bước về phía sân khấu, giống như con báo đang săn mồi, bước từng bước về phía con mồi của mình.
Trong một giây hắn nhìn về phía cô, Tường Vi cảm giác như thể tim mình ngừng đập.
Cô tin rằng mình bị hoa mắt,chứ làm sao cô lại nhìn như hắn đang bước về phía mình. Hơn nữa,còn cả ánh mắt kia? Cô thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì!
Chị Bình không phải nói hắn đã đi Paris rồi sao?
Lòng bàn tay Tường Vi chợt đổ mồ hôi, không để ý mà nắm chặt bàn tay Tả Đằng Triết Dã.
Tả Đằng Triết Dã cảm nhận được cô đang run rẩy, liền nắm chặt lấy bàn tay cô, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nói: "Sao vậy? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!"
Anh nghĩ rằng cô đang xấu hổ,chứ không nhận ra được trong mắt cô đang kinh hoàng điều gì!
Hành động này của bọn họ khiến mắt Hắc Diêm Tước xẹt qua một tia lửa giận.
Triển Diệc Tường rất nhanh liền chú ý về phía này. Trong buổi họp báo lần trước, anh đã để phóng viên nhìn thấy cảnh hắn ôm Mạn Đà La đi,để lại những bài báo không tốt. Lần này, anh nhất định phải ngăn chặn hành động sai trái của hắn mới được!
"Đúng là rồng đến nhà tôm mà,không thể ngờ được tối nay lại có thể mời được tổng giám đốc lừng danh của công ty Hắc thị đến đây, tôi tin rằng toàn thể công ty Ny Thường đêm nay lại có một đêm không ngủ rồi!Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chào đón Hắc tiên sinh!"Triển Diệc Tường nhanh chóng nói rõ thân phận của hắn,đồng thời tiến lên phía trước, ngăn chặn việc hắn chuẩn bị đưa Mạn Đà La đi.
Ba ba pằng…
Tả Đằng Triết Dã vừa nghe đây là tổng giám đốc Hắc thị danh tiếng lẫy lừng thì lịch sự cúi đầu chào hắn một cái,nhưng tay vẫn nhất quyết không chịu buông Tường Vi ra.
"Tước!"
Bàn tiệc đầu tiên ngay gần sân khấu nhất chợt phát ra tiếng nói,là giọng của Tả Đằng Tây Tử. Cô ta khẽ nâng váy chạy về phía hắn, vừa tới nơi liền ôm chặt lấy cánh tay hắn:"Tước, rốt cục anh cũng tới rồi.Bấy lâu không chịu nhận điện thoại của người ta, hóa ra là muốn cho người ta bất ngờ. Thật đáng ghét quá đi!"
Bất kỳ ai trong hội trường này đều cách xa Hắc Diêm Tước ba mét. Hắn đưa đôi mắt hẹp dài nhìn quanh hội trường một vòng,đợi đến khi nhìn rõ mấy bóng người phía sau, lúc này hắn mới xoay người lại, rũ mắt,nở một nụ cười nhẹ.
Ngay trước mặt Tả Đằng Triết Dã, hắn hôn lên môi Tả Đằng Tây Tử! Tuy chỉ là một nụ hôn phớt qua, giống như là chuồn chuồn đạp nước,nhưng đã làm kinh sợ tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cả Tường Vi cũng vậy!
Cô như thể nghe được tiếng tim mình tan nát, tay cô nắm chặt tay Tả Đằng Triết Dã đến mức các ngón tay đều chuyển sang màu trắng bệch.Đôi môi cô nở một nụ cười cứng ngắc, so với khóc còn thê thảm hơn!
Hắn............... Hôn Tả Đằng Tây Tử,việc làm này như thể muốn tuyên bố với tất cả mọi người về quan hệ giữa hắn và cô ta vậy!
"Tước....."Mặt Tả Đằng Tây Tử phiếm hồng, khẽ đưa người vào trong lòng hắn, tựa như làm nũng nói:"Ghét ghê, sao lại làm như vậy ở đây!"
Mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia đùa giỡn,dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ mà chỉ tròn vòng ba thước xung quanh mới nghe rõ:"Sao nào, chẳng lẽ em không thích sự bất ngờ này?"
Những lời này làm Tường Vi đang đứng trên lễ đài sắc mặt chuyển sang trắng xanh.
Vui mừng.... Đối với Tả Đằng Tây Tử mà nói thi sẽ là như thế, nhưng đối với cô, chỉ có nỗi khiếp sợ!
"Hi hi, ghét quá cơ! Người ta đương nhiên là rất thích rồi!"