Hắc Diêm Tước vừa mới giơ lên tay, ra uy trước mặt Tả Đằng Triết Dã, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh, tư thế vung quyền đánh vừa rồi của Tả Đằng Triết Dã, tin là phóng viên đã chụp được, rất tốt, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê.
"Triết Dã!" Tường Vi khẩn trương nhìn phóng viên, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hắc Diêm Tước, cô đã đoán được, nhất định là hắn cố ý đặt ra bẫy!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên, một người đàn ông trung niên Pháp (40-50 tuổi) đi tới, phía sau có nhiều đàn ông nước ngòai đi theo.
Hắc Diêm Tước xoay người, ngay sau đó thân sĩ dùng tiếng Pháp nói: " Smith Jordan, không có chuyện gì lớn, chỉ cùng Tả Đằng thiếu gia của ‘Ny Thường’ nói đùa một chút mà thôi."
Người tới chính là Smith Jordan của giới thời trang quyền uy Paris. Smith Jordan là người đàn ông trung niên hơi mập mạp, giơ tay nhấc chân, quần áo thỏa đáng, dáng vẻ hào phóng, "Tước, một màn kia tôi đều nhìn thấy, người này lại đánh cậu!"
Theo góc nhìn của Smith Jordan, từ sau nhìn lại, chính là Tả Đằng Triết Dã vung quyền đánh Hắc Diêm Tước.
Smith Jordan lập tức đen mặt! Ngay sau đó, người đi theo phía sau anh chỉ vào Tả Đằng Triết Dã và giới thiệu bên tai của anh, người Nhật Bản vung quyền chính là Thái Tử Gia của ‘Ny Thường’ .
"Tả Đằng thiếu gia!" Thương Mộc vội vã chạy tới, vừa thấy Smith Jordan cũng ở đây, lập tức cung kính khom lưng dùng tiếng Anh nói, "Ngài Smith, ngài cũng ở đây, thật sự là quá tốt. Mở rộng sẽ tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ chờ ngài đọc diễn văn thôi."
"Tôi không đi!"
Khi Smith Jordan vừa nói những lời này ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, duy chỉ có Hắc Diêm Tước hơi nhếch môi.
"Ngài Smith, ngài, đừng nói đùa với chúng tôi, ha ha." Thương Mộc bị dọa thiếu chút nữa là nhũn chân, cười ha ha liên tục không ngừng .
Smith Jordan không để ý tới Thương Mộc, nói mấy câu tiếng Pháp với người đi sau lưng đang cúi đầu, tiếp theo, đi tới bên cạnh Hắc Diêm Tước, nắm tay của hắn, nói, "Thật sự là xin lỗi, Tước, hôm nay không ngờ mời cậu tới đây, lại làm cho cậu bị sợ hãi. Hiện tại tôi mời cậu đi đến nhà của tôi uống vài ly rượu đỏ, không biết Hắc tiên sinh có nể mặt không?"
Khóe miệng Hắc Diêm Tước nâng lên, gật đầu với Smith Jordan một cái, cố ý liếc mắt nhìn khuôn mặt không cam lòng của Tả Đằng Triết Dã. "Smith, tối nay thật là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Chỉ là, tôi rất thèm rượu đỏ nhà cậu nha!"
"Ha ha ha! Tốt! Chúng ta đi uống rượu!" Smith Jordan cười lớn, lôi kéo Hắc Diêm Tước rời khỏi.
Hắc Diêm Tước quay đầu lại, nhìn Tả Đằng Triết Dã thật sâu. Mỉm cười thắng lợi trên khóe miệng, tiếp theo, vội vã lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Tường Vi, xoay người, đạp bước chân, rời khỏi cùng Smith Jordan.
"Ngài Smith, ngài Smith . . . . . ."
Thương Mộc đang muốn đuổi theo, lại bị cấp dưới của Smith Jordan ngăn cản.
"Thật xin lỗi, ngài Smith nói thiếu gia của các người đắc tội khách quý của ngài ấy, nên ngài ấy đã quyết định tối nay không tham gia vào tiệc rượu mở rộng của ‘Ny Thường’ ở Châu Âu, xin Tả Đằng thiếu gia mời người khác."
"A!" Thương Mộc Đốn hoảng sợ vạn phần! Không thể tin được mà nhìn Tả Đằng Triết Dã!
Lời này vừa nói ra, các phóng viên lập tức vây xem……….
"Tả Đằng tiên sinh, xin hỏi vừa rồi ngài cùng Hắc tiên sinh tranh chấp cái gì?"
"Ngài Smith là người của giới thời trang quyền uy Paris, lần này ngài ấy không mua sổ sách của ‘Ny Thường’, bởi vì Tả Đằng tiên sinh ngài đắc tội với khách quý của ngài ấy, xin hỏi ‘Ny Thường’ thấy chuyện này như thế nào?"
"Xin hỏi Tả Đằng tiên sinh, tối nay là tiệc mở rộng ‘Ny Thường ’, bởi vì ngài Smith vắng mặt mà mang tới tổn thất, dự tính là bao nhiêu?"
"Oa, Tả Đằng tiên sinh, bạn gái bên cạnh ngài thật là xinh đẹp, xin hỏi cô ấy là phu nhân của ngài sao?"
Trong lúc nhất thời, phóng viên ùn ùn kéo tới, Tường Vi bị Tả Đằng Triết Dã ôm thật chặt vào trong ngực, toàn bộ hành trình đều có tư thế bảo vệ cô, lớn tiếng gầm thét với đám phóng viên: "Không thể trả lời, không thể trả lời!"
Lúc này, Tường Vi cảm thấy đau lòng cực kỳ, cô biết rất rõ ràng rằng tiên sinh bày mưu hãm hại Triết Dã. Nhưng vì sao cô lại ngốc như vậy, hoàn toàn không biết cách tiên sinh đi đối phó Triết Dã.
Cho đến khi tổn thất đã xảy ra, cho đến khi đã gieo họa thành công, cô mới hiểu ra, tiên sinh lợi dụng cảm tình của Triết Dã đối với cô, hãm hại Triết Dã!
Mà tất cả, hắn đều sớm có dự tính trước!
Đột nhiên, cô cảm thấy Hắc Diêm Tước thật hèn hạ! Hắn đối với cô như thế nào cũng được, cũng bởi vì hắn nuôi cô sáu năm, nhưng Triết Dã không thiếu hắn cái gì!
"Tả Đằng tiên sinh. . . . . ."
"Tả Đằng tiên sinh. . . . . ."
Tiếng gọi phỏng vấn xen lẫn tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, dần dần cách cô càng ngày càng xa.
Lúc Triết Dã dẫn cô đến chỗ an toàn, hai người mới thả lỏng.
"Mạn Vi, có hù dọa cô không?" Tả Đằng Triết Dã lo âu hỏi.
Tường Vi cúi đầu thật thấp.
"Sao vậy, Mạn Vi?"
Tường Vi lắc đầu một cái, không nhịn được mà nức nở nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Triết Dã. Là tôi làm liên lụy tới anh!"
"Mạn Vi, sao cô lại khóc? Ha ha, cô bé ngốc, chuyện này không liên quan đến cô!" Tả Đằng Triết Dã vẫn cho là chuyện không đâu, không khỏi mỉm cười.
"Là thật, Triết Dã. Tôi. . . . . . Là tôi làm liên lụy tới anh!" Cô không thể nói ra những chuyện kia, thậm chí cô từng nghĩ tới muốn lợi dụng Triết Dã để rời khỏi tiên sinh, bây giờ nghĩ lại, cô thật là ích kỷ, "Tôi có tài đức gì, tại sao anh phải tốt với tôi như vậy?"
"Ha ha, cô bé ngốc một, đừng khóc đừng khóc, khóc cũng không đẹp nha." Tả Đằng Triết Dã cưng chiều chỉ chỉ mũi cô, lấy khăn tay trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tường Vi, "Bởi vì cô là Mạn Vi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, thì cảm thấy. . . . . . A, tôi sợ nói quá rõ thì cô sẽ bị dọa, tóm lại, cô đối với tôi mà nói, là người đặc biệt nhất trong số những người đặc biệt!"