"Hu hu..."
Thật ra cô không nhớ rõ quá trình mình lái xe như thế nào, chỉ theo phản xạ nhấn chân ga, nghe thấy âm thanh cô sợ hãi, sợ khi thấy gương mặt nghiêm nghị kia, hắn là ác ma của đời cô, là ác mộng của cuộc đời cô.
Trên đường, xe tới xe lui, Thẩm Tường Vi chạy đong đưa, bên tai không ngừng vang lên tiếng còi xe, nguy hiểm mà hoảng sợ
"Đích đích đích..."
Phút chốc, phía sau vang lên một trận chói tai, cô nhìn gương chiếu hậu, nhất thời trong lòng hoảng sợ
Hắn như vậy mà đuổi kịp! Cô thấy được trong xe hắn, cặp mắt kia dường như đang phun lửa, sắc mặt đầy gân xanh như mờ mờ ảo ảo dần hiện ra, làm cho người ta sợ hãi, giống như muốn nuốt sạch cô.
Cô cảm giác như hô hấp muốn ngừng thở, một cước tăng thêm chân ga, xem ầm một tiếng, tốc độ chạy như bay
"Đáng chết, người phụ nữ này, không muốn sống nữa sao" Hắc Diêm Tước vung một quyền đánh ở phía tay lái, không dám lơi lỏng giẫm chân ga, gắt gao chạy theo! Tả Đằng Triết Dã nói cô chạy qua có một lần! Điều này làm cho hắn hoảng sợ.
Lần đầu tiên, năm chặt tay lái mà trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Hắn xem nhẹ cảm giác lo sợ kia, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn cô dừng lại.
Thẩm Tường Vi không có mục đích chạy thẳng về phía trước, bối rối hiện lên mấy chiếc xe, dọc theo đường chính chạy nhanh, cô liều mạng muốn thoát khỏi, cô không dám đảm nhận trò chơi của hắn! Cô sợ, thật sự sợ! Nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt dây, ko ngừng tuông rơi
"Đích đích đích..."
Xe Hắc Diêm Tước nhanh chóng theo sát
"Thẩm Tường Vi! Cô dừng xe cho tôi! Chết tiệt! Dừng xe"
Hắn xuyên thấu qua xe, lớn tiếng nói với cô! Xe thêm gia tăng tốc độ, chạy đến gần cô... vị trí song song! hắn ra sức bật còi, thỉnh thoảng chú ý đến chiếc xe khác! Quá điên cuồng, cô thật sự điên rồi sao.
"Nhanh dừng xe cho tôi! Có nghe hay không"
Hắn biết lần này cô làm thật, điều này làm cho hắn bắt đầu lo lắng, chết tiệt, hắn hận cảm giác này, cô điên cuồng liều chết làm cho hắn hết hồn.
"Hu hu...Tôi sẽ không nghe lời của anh nữa! Tôi sẽ không nghe lời của anh nữa" Cô khàn khàn cổ họng nói, dùng lực nhìn thoáng qua gương mặt sáu năm nay.
Hắn vẫn tuấn tú đẹp trai, lãnh khốc, và vẫn tàn nhẫn
"Dừng lại! Dừng lại cho tôi!" Hắn điên cuồng gào thét! Bị hành động của cô làm cho chấn động.
Đột nhiên, phía trước có một chiếc container chạy tới, nhanh chóng chạy về hướng bọn họ
Hắc Diêm Tước chấn động! Hắn rống lớn nói: " Phía trước có xe"
Thẩm Tường vi khàn khàn cổ họng, đồng thời thấy chiếc xe tải đang hướng tới phía bọn họ, cô tuyệt vọng nhìn hắn một cái, muốn đem mặt mũi của hắn đặt sâu vào trong đáy lòng, một khắc kia, cô chợt nở nụ cười, cười đến sáng lạn, khuôn mặt ròng ròng nước mắt, cô mở miệng, nói không ra tiếng, lại há mồm nói ba chữ nhưng không tiếng động, cô cười giẫm ga, phi một cái nghênh đón chiếc xe tải kia
"Không..." Hắc Diêm Tước bỗng nhiên hiểu dụng ý của cô, hắn trừng mắt nhìn về chiếc xe tải đang chạy nhanh kia, trơ mắt nhìn Thẩm Tường Vi vượt qua xe hắn chạy về phía trước cùng với xe tải kia chạy đối lập nhau
Trời! hắn nhất thời rùng mạnh, rất nhanh lái xe chạy nhanh, vừa lúc đánh bên đường lớn, trái tim cơ hồ ngừng đập, trơ mắt nhìn chiếc xe của cô càng ngày càng tới lại gần chiếc xe tải.
" Không được..." Hắn thấp giọng líu ríu, trên khuôn mặt hắn toát mồ hôi, hắn nhìn cô há mồm nói ba chữ, cô nói: Tôi yêu anh...