Ánh đèn rực rỡ sáng lên, nhà họ Hắc đã đèn đuốc sáng trưng. Tòa thành màu đen dần dần chìm trong màn đêm, những ánh đèn mờ ảo kia, bên trong song cửa sổ mang phong cách baroque* lộ ra tia sáng, cực kỳ giống tòa thành Vampire trong truyền thuyết, quỷ dị và rùng mình.
(Phong cách Baroque: Baroque (Ba Rốc) là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng.)
Sau khi Hắc Diêm Tước trở về, chỉ tùy ý ăn một chút thức ăn cho chắc bụng, thay đổi bộ tây trang, liền lên xe, trước khi đi anh nói với Tường Vi một câu
"Đêm nay đừng chờ tôi, còn nữa, đừng chạy loạn khắp nơi."
"Ừm....Ừ......." Tường Vi chớp đôi mắt đen linh động. Cô gật đầu theo, lên tiếng.
Ý tứ của anh, là Tường Vi không cần chờ anh về luyện tập vật lý trị liệu, nhưng anh chưa nói đi, tiếp theo, ánh mắt thâm thúy hẹp dài nhìn lướt qua Tường Vi, sau đó bảo chú Hải nhanh chóng lái xe rời đi.
Tường Vi nhìn chiếc xe của anh biến mất trong màn đêm, lúc này cô quay người lại, nhanh chóng đi về phòng thay đổi quần áo, cầm lấy túi xách, lòng hơi run rẩy, đêm nay sẽ thật thuận lợi sao?
... ...... ......
Nơi tổ chức lễ hội "hồn" kim cương, khách quý đang ra vào bàn, mấy trăm vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt, bảo vệ cũng vào vị trí.
Nửa giờ sau, Tường Vi từ trên xe taxi bước xuống, đêm nay cô vẫn là bộ dạng động lòng người, nhưng cô không có quần áo, đành phải mặc bộ lễ phục màu trắng do Hắc Diêm Tước đưa cho cô.
Vừa xuống xe, cô dựa theo địa chỉ trên thiệp mời, vừa bước vào cửa lễ hội, Hà công tử đã đợi bên trong.
Khi Tường Vi trong trang phục màu trắng xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta bị hồn mất hồn mất vía trong mấy giấy, đúng là so sánh với Tường Vi không phấn son của đêm qua, đêm nay cô càng xinh đẹp động lòng người hơn nhiều, anh ta dám đánh cuộc, đêm nay cô sẽ là cô gái chói mắt nhất hội trường.
"Tiểu thư Thẩm, cô đếm rồi?"
Hà công tử trông mòn con mắt, vội vàng thu bộ dạng thất lễ lại, nhanh chóng đi đến trước mặt Tường Vi.
Tường Vi nở nụ cười nhẹ, hơi cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đùa nghịch sợi tóc thả tùy ý hai bên má, nhân cơ hội liếc mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ khách mời đã ngồi vào bàn, cùng với chỗ đặt những cái gương lớn không biết làm gì, cô không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu, trong lòng hơi mất mát, cô ngước mắt nói vối Hà công tử: "Đã để ngài chờ lâu, thật là ngại."
"Ha ha, chờ đợi quý bà, là chuyện bắt buộc của thân sĩ." Hà công tử cười tươi, giơ cánh tay thân sĩ lên: "Như vậy, Hà mỗ có vinh hạnh mời Tiểu thư Thẩm làm bạn nhảy của tôi không?"
"ha ha, đương nhiên." Bởi vì nụ cười của Hà công tử tạm lời làm dịu cảm giác căng thẳng của Tường Vi, cô đưa tay lên, đặt vào tay anh ta, hít một hơi thật sâu, theo bước của Hà công tử, chậm rãi đi vào đại sảnh lễ hội.... ....
Nhưng dòng người đi vào trong hội trường, ngay lúc Tường Vi đảo mắt qua cái rương lớn, bên trong rương có một bé trai đang cuộn mình ngồi trong đó, trên lỗ tai gắn một tai nghe nhỏ, cậu bé đè thấp giọng, nói với người ở đầu dây bên kia.
"Thầy à, cuối cùng thì khi nào mới được động thủ vậy? Ở trong này rất bực bội đó, cái rương đè ép làm rối kiểu tóc của con rồi!"
"Tiểu Bạch, đến lúc nào rồi mà còn lo kiểu tóc của con! Máy phát tín hiệu đã chuẩn bị xong chưa?" Bên tai truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Triển Diệc Tường, "Tóm lại con chỉ cần nghe theo lời thầy, nhiệm vụ đêm nay rất quan trọng, không thể lộn xộn, biết không?"
"Dạ, biết rồi ạ, rất nhanh sẽ chuẩn bị tốt......Nhưng mà con khát quá......" Tuy bé trai nghiêm túc gật đầu, nhưng trốn trong cái rương một thời gian, cộng thêm buồn bực hơn so với cái rương, cậu bé cảm thấy miệng đắng lưỡi khô cũng là chuyện bình thường.
Động tác nhanh nhẹn gắn một dụng cụ tinh vi nhỏ lên bức tường, sau đó cậu bé điều chỉnh khoảng cách, thoạt nhìn trông giống như một đặc công giàu kinh nghiệm.
Chỉ có điều.... ....
"Nhịn cho thầy, đừng giống như lần trước, một chút nữa báo cáo kết quả cho thầy, lần này lấy công chuộc tôi, biết không?" Giọng nói Tưởng Diệp nghiêm khắc, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ cưng chìu.
Nhớ tới buổi họp báo "hồn" kim cương lần trước, anh ta cố ý để cho Tiểu Bạch tràn trộn vào, cũng anh ta trong ứng ngoài hợp, kết quả Tiểu Bạch quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên bên dưới khán đài.
Tin được không, truyền nhân kế thừa đời thứ chín mươi sáu của nhà họ Tưởng, Tưởng Diệp anh chỉ thu nhận một học trò là Thẩm Tiểu Trạch, đến cuối cùng lấy cho anh một chiếc bông tai lại còn nhặt được trên mặt đất!
Thật là nhục nhã mà.......Danh hiệu "quỷ ảnh thần thâu" của anh ta từ nay về sau phải thất truyền sao?
Nhưng Tưởng Diệp nhìn trúng Tiểu Trạch có khả năng trời cho, một lòng muốn bồi dưỡng cậu bé, nhưng tiểu tử kia từ nhỏ đã lớn lên với mẹ ở làng chài, chơ nên cậu bé rất đơn thuần, đang tiếp nhận huấn luyện của Tưởng Diệp, khó tránh khỏi ham chơi, thích ba ngày nằm võng phơi năng hai ngày đánh cá, không có cách nào khác, là đứa bé lớn lên từ làng chày mà.
Biết rõ làm thế nào ngốc nghếch với thiên tài hợp nhau không? Thẩm Tiểu Trạch chính là đứa bé như thế.
Người mẹ kỳ lạ, lại vừa hòa hợp thế giới.
"À......Con có chịu đựng không buồn tiểu..." Thầy bảo cậu phải chịu đựng đó!
Tưởng Diệp không nhịn được trợn to hai mắt: "Muốn buồn tiểu mà gọi là khát! Tiểu tử con, máy phát tín hiệu đã cài xong rồi thì đi ra đi, thầy chờ con ở chỗ rẻ toilet, cẩn thận một chút."
"Dạ, biết rồi thầy." Trong ánh mắt non nớt ngây thơ hiện lên một vẻ tinh quang.
... ...... ...... ...... ...... ...
Tường Vi kéo tay Hà công tử, không yên lòng đi vào trong đại sảnh lễ hội.
đôi mắt linh động bắt đầu quét nhanh vào bóng người trong đại sảnh, Tưởng Diệp..Tiểu Trạch.....Tưởng Diệp......Tiểu Trạch.... ...
"Cô Thẩm? Cô đang nhìn cái gì vậy?" Giọng nói của Hà công tử cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.