“A… sao lại có cảm giác là lạ?” Cậu nhóc co rúm lại trong lòng Hắc Diêm Tước, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh âm u.
“Ha ha, đừng sợ, ông nội sẽ không làm hại con. Nào, ta đưa con đi gặp mẹ con.” Dường như đã buông bỏ hết mọi gánh nặng trên vai, nỗi thù hận đã mang trên lưng bao năm nay, trong nháy mắt này, hình như đã hoàn toàn biến mất, tim anh không khỏi xúc động, thầm nói: Ba, người cũng đã buông tha sao?
Anh thở dài một hơi, trước mắt hình như đã rõ ràng, ôm Tiểu Trạch xoay người đi ra khỏi nhà kính.
“Được đấy, đi tìm mẹ!” Tiểu Trạch vui vẻ kêu lên, có lẽ do cơn gió lạnh, có lẽ vì bàn tay nhỏ bé đang đặt giữa một nơi ấm áp, cậu bé không khỏi gần sát vào ngực Hắc Diêm Tước, cuộc va chạm lúc nãy đã bị quăng ra sau đầu rồi, “Ông nội, chúng cháu đi nhé, hôm nào sẽ trở lại thăm ông sau, khi đó ông đừng có ngủ nữa đấy…”
Sáng sớm thứ hai.
Tường Vi ôm Tiểu Trạch, cảm giác thoải mái, ngủ thẳng tới khi trời nắng to.
Giây phút mở mắt ra, thấy ngay mấy chùm sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, có chút ấm áp.
Nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cậu bé đang yên ổn ở đầu giường, cô thản nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng vén chăn, chân đất giẫm lên sàn nhà, đi tới cửa sổ sát đất, kéo mành cửa, đẩy cửa kính, đi ra ban công, mới phát hiện không gian quang đãng, gió nhẹ ấm áp, thoang thoảng mùi hương thảo diệp, thấm vào ruột gan.
Đứng trên ban công phóng tầm mắt, quả là phong cách của loại người như Hắc Diêm Tước. Nắm cả thế giới trong tay, phóng mắt nhìn, toàn bộ thu vào trong mắt, bao gồm cả___
Nhà gỗ nhỏ!
Cô kinh ngạc! Từ nơi đây có thể nhìn thấy nhà gỗ nhỏ! Hơn nữa, còn có thể xuyên qua cửa sổ nhà gỗ nhìn vào bên trong, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng nếu dùng ống nhòm, cô chắc chắn, sẽ nhìn được tất cả!
Tim không khỏi đập bìch bịch mạnh mẽ! Đó là một cảm giác sợ hãi, có lẽ còn có cả những cảm giác khác nữa, từ ban công phòng ngủ của Hắc Diêm Tước, lại có thể nhìn thấy nhà gỗ nhỏ của cô!
Vì nhà gỗ nhỏ là nơi tương đối vắng vẻ, nên để cho có nhiều ánh sáng, gần như là cô luôn kéo rèm cửa sang một bên, vậy…. nếu Hắc Diêm Tước có lòng muốn nhòm ngó, thì cô vốn không hề chạy thoát khỏi tầm mắt anh!
Đây chính là chuyện làm cô thấy khiếp sợ, bao nhiêu năm qua, cô chẳng hề biết gì!
Nếu vậy… nhất cử nhất động của cô trong căn nhà gỗ nhỏ đó bao nhiêu năm nay, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, không phải sao?
Cô có cảm giác tắc nghẹn trong ngực, chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều, biết đâu người kiêu ngạo như anh, vốn khinh thường việc rình coi cô từ xa?