Nơi trung tâm của thành phố phồn hoa nhất, cao ốc Hắc thị kim quang chói mắt, là nơi biết bao nhiêu người thiết tha mơ ước được làm việc, bởi vì 'Hắc thị' chính là biểu tượng cho tài phú, là thế giới của những người thượng đẳng!
Mà hắn, hắc Diêm tước, chủ nhân thống giữ 'Hắc thị', đang cao cao tại thượng, nhìn ngắm phong cảnh độc thuộc về mình hắn.
Phòng làm việc to như vậy, rèm che cửa sổ sát đất toàn bộ bị kéo ra, ngoài cửa kính là một khoảng bầu trời trong vắt, bởi vì tầng cao nhất của Hắc thị cao tùng nhập vân(cao đến chạm mây), cũng giống như hắn, cuồng ngạo như thiên(trời)!
Nhưng mà giờ phút này, chẳng ai lo thưởng thức phong cảnh trùng thiên này cả, bởi vì nơi này đang trình diễn một màn nóng bỏng.
“Hắc tổng....Em muốn......A....”
Trên ghế salon tinh xảo đắt tiền, người phụ nữ toàn thân trần truồng đang dính chặt nơi thắt lưng cảu Hắc Diêm Tước, phóng đãng kéo thắt lưng hắn xuống, đôi môi đỏ tham lam hôn lấy nam căn của hắn, thật vất vả mới có thể quan hệ cùng với Hắc tổng lừng dang này, nói gì cô ta cũng không thể bỏ lỡ!
Hắc Diêm Tước khóe miệng hừ lạnh, hắn luôn luôn lạnh lùng ít nói, đối với đàn bà lửa nhiệt dâng trào, hắn trước giờ chưa từng bài xích, huống chi đàn bà có thể đụng chạm thể xác với hắn, đều không phải là gia cảnh tầm thường.
Người đàn bà lõa lồ dưới thân hắn, chính là đàn bà của Nhạc Tín Dương —— Rhona!
Khóe môi Hắc Diêm Tước tà ác nhếch lên, lật người, đem Rhona đè ở phía dưới, một tay thô lỗ tách hai chân xích lõa của cô ta ra, một tay cởi quần tây, đang chuẩn bị một cuộc hoan ái không mang theo chút nào tình cảm nào.
Đúng lúc này,‘ oành ’ một tiếng, cửa bị chợt bị vung ra ——
“Tước! Tại sao liên tục không chịu gặp em?”
Mễ Tư Kỳ bước đi dáng con mèo(chắc là kiểu rón rén), lấy tư cách người của 'Thịnh Thế' xông vào phòng làm việc của Hắc Diêm Tước. Ngay lập tức, cô ta bị một màn trước mắt làm cho chấn động! Nhất thời im bặt!
“Ách, thật xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không ngăn được Mễ tiểu thư.” Miss Lương bất đắc dĩ nhún nhún vai, Mễ tiểu thư ỷ vào danh hiệu 'Người mẫu số một', hơn nữa lại là người phụ nữ được bên cạnh tổng giám đốc lâu nhất, nên ít nhiều cũng có ỷ sủng mà kiêu.
Miss Lương hơi cúi người, lui bước ra khỏi phòng, loại cảnh phong tình trước mắt này cô đã sớm quen mắt rồi, bên cạnh Hắc tổng chưa bao giờ thiếu đàn bà.
Lông mày Hắc Diêm Tước khẽ vặn, ung dung từ trên người Rhona mà đứng lên, động tác nhẹ nhàng chậm rãi sửa sang lại quần áo xốc xếch trên người, hắn chính là nam tử như vậy, chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của phụ nữ nhân, khuôn mặt anh tuấn không cần có bất cứ biểu lộ gì, cũng vẫn có thể làm phụ nữ si mê, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí phách làm mọi phụ nữ điên cuồng.
“Ôi chao! Tôi đang nghĩ là ai mà lại không có giáo dục chưa gõ cửa đã tự tiện xông vào như vậy rồi, thì ra lại là Mễ tiểu thư của chúng ta nha!” Rhona hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bản thân đang lõa lồ, ngược lại dáng người rất kiêu ngạo mà từ sopha đứng lên, không vội mà mặc quần áo, mà cố ý lấy khăn giấy trong túi ra, lại rất thản nhiên lau lau hạ thân mình, làm cho người ta nghĩ cô ta giống vừa vừa làm 'xong chuyện'.
Tay Mễ Tư Kỳ nắm chặt lại, để cho mình hết sức không nên tức giận, tức giận làm cho mình biến dạng, cô ta biết Tước không ưa mấy kiểu tị nạnh của phụ nữ, sở dĩ cô ta có thể ở bên cạnh hắn suốt sáu năm cũng là vì nguyên nhân trọng yếu này!
Hít sâu một hơi, Mễ Tư kỳ một đôi con ngươi đen mọng nước oán trách nhìn về phía Hắc Diêm Tước, nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn, thân mật ôm cánh tay hắn, đôi môi nỉ non nói: “Tước, gần đây anh bận việc gì vậy, người ta rất nhớ anh đấy!”
Kể từ sau lần ‘Cúc tuyền’ đó, Tước đều không tìm đến cô ta, cô ta điện thoại cho hắn, hắn cũng không nhận, người cũng không thấy, thiếu chút nữa là làm căng thẳng chết cô ta. Đều do lần đó, nếu không phải Tư Dương đột nhiên tìm đến, la hét không cho cô ta đi, cũng sẽ không chọc giận Tước, càng không để con nha đầu thối Mai Linh bắt gặp.
“Không vì sao cả, chán rồi.” Đôi môi bạc lãnh nói ra câu nói bạc tình nhất thiên hạ.
Xác thực, hắn đối với Mễ Tư Kỳ đã chán rồi.
Từ sáu năm trước, tính từ cái đêm Hắc quản gia chết, từ cái ngày nha đầu Thẩm Tường Vi coi lén hắn, Mễ Tư kỳ may mắn đi theo bên cạnh hắn sáu năm rồi.
Trong đầu hắn hiện một tấm cơ thể trần trụi mềm mại ngượng ngùng kai, nhớ lại đêm đó, Tường Vi khiến dục vọng hắn dâng trào, con ngươi đen như mực không khỏi nheo lại, hắn rất hưởng thụ quá trình săn đuổi này, mà cái trò chơi săn đuổi này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Chán rồi!
Hai chữ này thật đơn giản, đối với Mễ Tư kỳ mà nói, tuyệt đối là sét đánh ngang tai! Con mắt mở to, cô ta lúc này nhất thời cứng họng, vẻ mặt kinh hoảng(*)
(*) Kinh hoảng = hoang mang+kinh ngạc+sợ hãi.
“Ha ha ha ha....” Rhona tùy ý bật cười, lúc này, cô ta đã mặc quần áo tử tế, lắc lắc cái mông đi tới bên cạnh Hắc Diêm Tước, thân mật ôm lấy một cánh tay khác của hắn, quần áo không che hết nổi bộ ngực kia đang tới gần cơ thể to lớn của hắn, giống như ra oai trừng mắt nhìn Mễ Tư kỳ, “Nghe thấy chưa, đã chán rồi, cô còn không thức thời mà ngoan ngoãn rời khỏi đây?”
“Rhona! Cô câm miệng!” Mễ Tư kỳ thẹn quá hóa giận rống lên, giờ phút này cô ta thật không cách nào ngụy trang hình tượng hào phóng cao quý, cô ta căn bản không chịu được bên cạnh hắn sao mà quá nhiều đàn bà, cô ta cũng không thể chịu được sự thực hắn không cần cô ta! “Cô đừng quên, bộ dạng hiện tại của cô, nếu như bị Nhạc tổng thấy, cô cho rằng vị trí phu nhân tương lai của 'Thịnh Thế quốc tế' còn có hi vọng sao? Cô cái người phụ nữ dâm đãng này, có tư cách gì nói tôi!”
Rhona cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung hăng bắn về phía Mễ Tư kỳ, người phụ nữ này từ trước đến giờ, vẫn là tình địch trời sinh cảu cô ta! Vô luận về vóc dáng hay dung mạo, cô ta - Rhona tuyệt đối không thua kém gì Mễ Tư Kỳ, nếu không phải Mễ Tư kỳ vào nghề model trước so với cô ta, cô ta sẽ bám víu vào Nhạc Tín Dương sao!
“Nam nữ hoan ái vốn là chuyện bình thường, anh thích thì giữ không thích thì bỏ, cô liều mạng bám lấy cũng vô ích a. Tôi tin Hắc tổng đây nhìn trúng tôi điểm này, đúng không, anh yêu?” Rhona xinh đẹp mà nhìn hắc Diêm tước, bàn về thủ đoạn, Mễ Tư Kỳ sao có thể địch nổi cô ta? Kiều nữ được người ta nâng lên tận trời xanh, vĩnh viễn không bao giờ biết được mùi vị bị người giẫm dưới chân!
Khóe môi khẽ nhếch lên, hắn nhún nhún vai, ngay trước mặt Mễ Tư kỳ, ngón tay vuốt xuống cằm Rhona, ở môi cô ta, lạnh lùng ấn xuống một cái hôn: “Tôi muốn ngược lại muốn đoán, tôi lúc nào sẽ nói với cô hai chữ này(*).”
(*)hai chữ đó là “thân ái”=anh(em) yêu.