Ngược lại Triển Diệc Tường không để ý đến Hắc Diêm Tước, nhìn bạn gái bên cạnh mình, tiện tay gắp thức ăn cho Tường Vi.
Ăn xuống xong, Tường Vi không được tự nhiên, nghe Triển Diệc Tường giới thiệu, người đến đây đền là những nhà giàu có trong thành phố, mỗi người đều không dám thất lễ, cho dù mệt mỏi.
Tường Vi cảm thấy vô cùng tức ngực, cô hoàn toàn không biết rõ dụng ý Hắc Diêm Tước đưa cô đến bữa tiệc này, hơn nữa theo cô, căn bản không cần phải biết.
Thật vất vả chống đỡ được, Tường Vi nghĩ rằng cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, một người đàn ông với gương mặt đỏ bừng trong bữa tiệc đột nhiên đứng lên, vui vẻ cất cao giọng nói: "Tổng giám đốc Hắc, hôm nay rất vui, chúng ta tiếp tục uống, mọi người cùng chơi trò chơi, được không?"
"Chơi cái gì?" Lập tức có người đùa theo.
"Đấu rượu à?"
"Không được không được, ngài xem nơi này là xã hội đen à?"
"Vậy đấu cái gì?"
Lập tức, trong bữa tiệc ồn áo náo nhiệt lên. Tường Vi nhìn đồng hồ, cô không biết mình có thể kiên trì nhẫn nại được bao lâu, vừa định muốn đứng lên rời đi, đúng lúc Triển Diệc Tường quay lại, kề sát vào tai cô nhỏ giọng nói: "Ngồi thêm một chút nữa đi, đừng đi vội, đêm nay tâm tình của lão Hắc rất tệ."
Tiếng ồn ào trong phòng làm cho Tường Vi hơi đau đầu, tâm tình của anh ta thế nào thì có liên quan gì đến cô chứ? Cô nghi hoặc nhìn lướt qua Triển Diệc Tường, ánh mắt kia như đang nói có người đẹp làm bạn, có rượu non thức ăn ngon, sao tâm tình lại không tốt chứ?
Lúc này, chợt có người hô to: "Chúng ta chơi trò lời thật lòng mạo hiểm lớn được không?"
Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, lập tức có người cười ha hả lên: "Cậu Hà, cậu vẫn còn nhã hứng này à? Lời thật lòng mạo hiểm lớn? A, trò này tôi cũng chưa từng chơi đâu."
"Ha ha, đủ kích thích mới chơi được." Người được gọi là cậu Hà quay đầu nhìn lướt qua Hắc Diêm Tước, cười đắc ý nói: "Tổng giám đốc Hắc, ngài có đồng ý không?"
Khóe môi Hắc Diêm Tước nhếch lên một đường cong hiếm thấy, nhún nhún vai nói: "Có gì không thể? Nhưng quy tắc trò chơi là cái gì?"
"Ha ha, nếu thua, thì có được đồ trang sức "linh hồn" của nhà họ Hà, gần đây ngày nào bà vợ nhà tôi cũng nhắc mãi phải đưa nó cho cô ấy." Trong bữa tiệc có người mở miệng trêu đùa.
Sau khi nghe đến mấy chữ "linh hồn", Tương Vi hơi run rẩy, vối nhàm chán đối với bữa tiệc này, bỗng chốc tập trung tinh thần lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào "cậu Hà" kia, trang sức "linh hồn" là của nhà anh ta sao?
Chẳng lẽ lễ hội lần trước Tưởng Diệp muốn tổ chức chính là trang sức "linh hồn"?
Trong lúc nhất thời, không khí trong bữa tiệc sôi nổi hẳn lên.
"Ôi! Quy tắc này thật nhàm chán, muốn chơi phải chơi đến cùng, gọi phục vụ mang vài thùng bia ra đây!" Cậu Hà sảng khoái nói.
Vì thế, phần lớn thức ăn trên bàn được dọn xuống hết, thay vào đó là một đống chai bia rỗng, được đặt giữa bàn, khi quay chai bia, miệng chai quay về phía người nào, người đó phải chấp nhận chơi!
Tường Vi chẳng để ý họ chơi cái gì, chỉ chăm chú nhìn vào cậu Hà đang vô cùng vui vẻ kia, nếu đúng như thế......Ngày mai là chủ nhật sẽ tổ chức lễ hội trang sức "linh hồn", Tiểu Trạch......Nhớ đến bóng dáng nhỏ bé kia, cô không khỏi nắm chặt nắm đấm, trong đầu bắt đầu suy tư, ngày mai phải làm thế nào để trà trộn vào.....
"Cạch cạch cạch.."
Cái chai đặt trên bàn bắt đầu chuyển động, tất cả mọi người đều nín thở, lẳng lặng chờ đợi đến lúc chai bia dừng lại.
Chỉ trừ bỏ Hắc Diêm Tước, trong lúc lơ đãng, ánh mắt của anh luôn dừng trên người Tường Vi.
Từ lúc đi vào, cô gái này đều bày ra bộ dạng từ chối, hoàn toàn không để ý đến anh, hoàn toàn xem anh như không khí, điều này làm cảm thấy không thoải mái biết bao.
Đêm nay chỉ là bữa tiệc tầm thường của bọn nhà giàu, trong này phần lớn đều là công ty gia đình, ít nhiều cũng có quan hệ hợp tác với Hắc thị, lúc đầu không có ý định gọi cô đến đây, đều do tên tiểu tử Triển Diệc Tường làm ầm ĩ, cho nên anh mới để tài xế đưa cô đến.
Mấy ngày nay, anh hoàn toàn vùi đầu vào công việc, năm năm qua Hắc thị gặp nhiều trở ngại, một phần do anh hơi lười, hôm nay anh quay lại làm công việc kia như điên, xem như chỗ ba mình giao cho, Hắc thị ở trong tay anh chỉ có thể phát triển!
Từ đêm đó, trong cơn mê man do sốt cao, sau khi vô tình nghe được cô muốn gả cho người đàn ông khác, lòng của anh như bị vật gì đó đâm mạnh vào làm đau nhói. Vậy chắc đây là những lời từ đáy lòng cô, anh hơi sợ hãi khi nghe cô nói những lời thật lòng, bởi vì anh biết, anh không được như ý nguyện của cô, quỷ tha ma bắt thậm chí anh muốn giấu cô đi, để không cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy!
Tình cảm anh đối với cô.... .....Như loại tình cảm không nên động tình, điều này làm cho anh rất đau lòng, vì vậy mấy ngày hôm nay, anh đều cố gắng tránh cô, để tránh cho bản thân không nhịn được làm ra bất kỳ hành động không thể tưởng tượng được.
"Ngừng rồi!"
Trong bữa tiệc có người hô to, chai bia đang quay từ từ dừng lại, miệng chai đối diện với Mỹ Nhi!
"Ôi, thì ra người đầu tiên là người đẹp này!"
Sắc mặt Mỹ Nhi hơi tái mét, nhưng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng trước sau như một.
Cậu Hà là người bắt đầu, cho nên anh ta có quyền hỏi Mỹ Nhi bất kỳ chuyện gì.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Mỹ Nhi, trong lòng cậu Hà bỗng chốc nhộn nhạo, thật ra từ lúc bắt đầu cậu ta đã có thiện cảm với Mỹ Nhi, trước đó vì cô là đại diện giới thiệu về trang sức "linh hồn", sau khi tiếp xúc, cậu ta phát hiện ít có cô gái nào tốt như Mỹ Nhi, chỉ tiếc.... .........
Cậu Hà nhướng mày, nhếch miệng nói: "Chị Mỹ Nhi, tôi vượt quá giới hạn rồi.....Nói ra không cho trở mặt đó! Ha ha ha....."
Những người khác cười theo, chơi trò chơi đó, tất cả mọi người đều có thể, cũng không bởi vì trò chơi mà tức giận, cho dù là Hắc Diêm Tước cũng không thể phạm quy.
Hắng giọng một cái, cậu Hà nhìn lướt qua Hắc Diêm Tước, lúc này mở miệng hỏi.