Mục lục
TỔNG GIÁM ĐỐC ĐỘC ÁC TUYỆT TÌNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-0



-0



Hít một hơi, cô đột nhiên cười, cười rực rỡ như hoa, nụ cười khẽ nhếch môi, là năm năm trước cô cố gắng họ kiên cường, mà nay, cô đã sớm vận dụng thành thạo, hắn biết cô thay đổi sao?



Cho dù là đáy lòng cô, vẫn còn đó Thẩm Tường Vi, nhưng tất cả đều đã thay đổi, ccoo bây giờ đã không còn là cô lúc trước, cô chỉ có thể nhìn vào hắn, nói những lời lạnh lùng – – – –



“Không, là tôi đánh giá cao anh! Dù sao tôi cũng chưa từng muống, một tên què có thể thắng người đàn ông của tôi!”



Tay của hắn siết chặt lại, bóp đau tay cô!



Nàng nói ra hai chữ ‘ tên què ’ hai chữ, làm hắn co ro lại một chút, ngay sau đó trong ánh mắt hắn thoáng qua một tia lẫm liệt, “Đáng chết, tên đó là người đàn ông của cô?!”



Hắn không muốn nhắc tới vấn đề này, trong nhận thức của hắn, cô luôn luôn thuộc về hắn, hắn không nghĩ tới có một người đàn ông khác có khả năng chạm được vào cô! Vậy mà, giờ phút này, hắn lại đố kị đến phát điên!



“Phải, Tưởng Diệp là người đàn ông của tôi! Thật bất hạn, anh lại thắng, nhưng có điều đi theo Diệp tôi không hề hối hận, anh ấy là người đàn ông lướt nhẹ như gió, trên đườing đua, thắng hay thua là chuyện thường tình, đêm nay anh ấy cược thua tôi. . . . nhưng tôi tin rất nhanh thôi, anh ấy sẽ thắng đưa tôi trở về!”



Nước trong tròng mắt cô, đã không còn nhìn rõ tường tận được hắn.



Hắn trợn mắt, tim bị lời nói của cô đâm chọc đau đớn, thì ra năm năm, cô trở về lại lạnh như băng gai, hắn cười lạnh ra tiếng, “Tường Vi rốt cuộc mọc gai rồi hả? Vậy, cô sắp làm gì để trả thù tôi?”



Dùng sức rút tay về, cô khẽ cười nhạt, “Tôi muốn đòi lại thứ thuộc về Thẩm gia năm đó, tôi muốn anh sống không bằng chết!”



“Ha ha ha. . . . . .”



Rốt cuộc, năm năm qua, toà thành Hắc gia tăm tối lạnh lẽo như băng truyền ra một tiếng cười lớn, vừa yên tĩnh vừa cô đơn, hắn cười điên cuồng, thân thể không nhịn được rung lên!



“Nên tới, trước sau gì cũng sẽ tới, tôi vẫn luôn phỏng đoán, chúng ta sẽ có kết cục như thế nào! Bây giờ nhìn lại,g đều sẽ tới, ta vẫn phỏng đoán, chúng ta sẽ là như thế nào kết cục! Bây giờ nhìn lại, không cần đoán!” Bỗng dưng, hắn ngưng cười một tiếng, giữa con ngươi hóa thành lạnh lẽo, “Cô muốn bao nhiêu?”



Tay đứt ruột xót, cô lặng lẽ xiết chặt đau lòng bàn tay, thật giống như như vậy có thể vuốt lên ngực đang đau đớn, cô không ngờ hắn sẽ sảng khoái như vậy, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, thật sự cô cần tiền, cần rất nhiều tiền, vì vậy, cô mở miệng nói, “Hai mươi tỉ đô la!” (van: chắc đô la Hong Kong thôi, chứ đô la Mỹ đến oobg Bill Gate cũng chỉ có gần 70 tỉ)



Hắc Diêm Tước chăm chú nhìn tra dò cô một lúc, muốn nhìn rõ người trước mắt này, có phải Tường Vi năm đó hay khoobg, vì sao sau năm năm biến đổi, cpp lại trở thành lạnh lùng như vậy, tham lam như vậy> Trong lòng đau hói, hắn không tự chủ lộ ra ánh mắt khinh bỉ ——



“Được! Nhưng mà tôi có điều kiện!”



Lời nói ra khỏi miệng, ngay cả hắn cũng thấy kinh ngạc!



Đã từng, một xu hắn cũng không muốn cho Thẩm gia, vậy mà nay, hắn thế nhưng nguyện ý cho cô hai mươi tỷ!



Hắn đều không khỏi muốn hoài nghi mình, cô rốt cuộc đáng giá chỗ nào? Họ Thẩm rốt cuộc đáng giá chỗ nào? !



Cô cũng kinh ngạc, cô không ngờ sẽ tiến triển thuận lợi như vậy, hai mươi tỷ Đô-la không phải số tiền nhỏ, huống chi, cô không thể đảm bảo cô cô có phản bội lại lời hứa, qua cầu rút ván không. . . . . . Cô lo lắng. . . . . .



“Điều kiện gì?”



Cô vẫn là nói ra, vì Tiểu Trạch, cô không thể không làm như vậy!



Cô không phát hiện đáy mắt ánh mắt càng tối tăm hơn, cô quả nhiên là người phụ nữ tham lam, cô cũng không khác gì so với đám phụ nữ ngoài kia, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng của hắn run lên, “Nửa năm, tôi muốn ngươi hầu hạ tôi nửa năm, cho đến kkhi chân của tôi khỏi hẳn!”



“Không được! Ba tháng! Tôi chỉ có ba tháng!” Cô vội vã nói ra khỏi miệng, cô không thể hao phí thời gian lâu như vậy!



“Thẩm Tường Vi! Đây đã là tôi nhượng bộ lắm rồi!”



Hắn cắn chặt răng, nàng cần có phải muốn đến không thể chờ đợi như vậy không? Vội vàng muốn cùng bạn tình lâu năm của cô ước hẹn có phải hay không! Đáng chết, Hắc Diêm Tước, lúc nào thì mày cư nhiên hào phóng với một người phụ nữ như thế này?



“. . . . . . Nhưng trong ba tháng, ta nhất định phải có được tiền! Tôi sẽ mau chóng làm cho chân anh khá hơn! Tôi rất gấp. . . . . .” Bỗng chốc, nàng dừng miệng, không muốn nói thêm nữa.



“Vội vã muốn bay tới sống chung với bạn tình lâu năm có phải không?”



Hắn hít sâu một hơi, coi thường bản thân đau lòng tê tâm liệt phế. Năm năm, hắn dùng thời gian năm năm để chờ đợi một người phụ nữ, nhưng lại trờ nên hoàn toàn thay đổi! Bảo hắn làm sao chịu nổi?



Có lẽ hắn đã từng cô phụ nào, nhưng hắn đối với phụ nữ nào mà chẳng thế, cô đã là quá đặc biệt, hắn đã tự trừng phạt bản thân năm năm, thậm chí bồi thường một bên chân!
















Vậy mà, người phụ nữ này lại kinh thường, hắn mới đột nhiên thức tỉnh, hắn đã là gì? Mình cũng đã làm gì?



Cô không lên tiếng, cho là cam chịu, nếu như có thể, cô thật sự sẽ không muốn quay trở lại quấy rầy hắn, thật sự, nếu như có thể. . . . . .



Hắn cắn răng! Cho dù là không muốn thừa nhận trong lòng nười phụ nữ này hắn chẳng có tí lực ảnh hưởng nào, những vẫn cắn chặt răng, hắn gằn từng tiếng một – –



“Được! Ba tháng, nếu như ba tháng mà tôi có thể đứng lên, tôi liền thả cô đi!”



Cuối cùng, như là thở phào nhẹ nhõm, lòng cô đang căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống, “Nhưng. . . . . . Nếu như đến lúc đó anh không cho tôi tiền, thì làm sao?”



“Đáng chết!” Hắn khẽ nguyền rủa, cô quan tâm cũng chỉ cô tiền sao! “Tôi sẽ mở một tài khoản tiết kiệm trước, chuyển hai mươi tỷ đô la đến ngân hàng, đến kỳ ba tháng, ngân hàng tự động chuyển tới trong tài khoản của cô!”



Cô gật đầu một cái, lúc này mới yên lòng lại. Ngày mai, ngày mai cô mà có thể đưa cái này tin tức tốt này nói cho cô cô, cô nhất định phải tranh thủ nhiều thời gian hơn, cô thật sự rất nhớ Tiểu Trạch, cô nhất định phải xuất sắc hơn mới được!



Trừng mắt nhìn, cô thu lại những giọt nước mắt, nhìn nguội lạnh gương mặt của hắn, cô co rúm lại một chút, không muốn để cho hắn nhìn ra sơ hở.



Có lẽ đây mới là Hắn Diêm Tước cô quen thuộc, nhưng mà, cô đã thay đổi, không phải sao?



“Tối nay cô đi ra ngoài! Bắt đầu từ ngày mai, 24h phải hầu hạ bên cạnh tôi, tôi phân phó cô bất kỳ điều gì, cô đều phải hoàn thành, ta sẽ sắp xếp bác sĩ tới đây, nhưng là bất cứ chuyện gì, cô đều phải nghe tôi, hiểu chưa!”



“Được!” Cô khẽ thở dài, hắn vẫn luôn là Hắc Diêm Tước bá đạo như vậy, cũng tốt, như vậy còn hơn là nhìn bộ dáng hắn ngồi trên xe lăng bất lực.



Nếu có một người nói với bạn, có một nam nhân vì bạn mà nước mắt chảy xuống, ngàn vạn lần nhớ phải quý trọng hắn, bởi vì hắn chắc chắn yêu bạn sâu sắc! Nhưng mà. . . . . . Nếu như có bé gái khóc thút thít vì hắn, hắn nếu như không biết quý trọng, như vậy có lẽ sẽ bỏ qua, bỏ qua một năm, hoặc là hai năm, cũng có thể là, bỏ qua cả đời.



Vậy mà, sai lầm, dẫn đến bỏ lỡ, khi thời điểm cô yêu anh, anh không quý trọng, chờ anh quay đầu lại, có lẽ cô đang đứng ở một nơi phong cảnh khác. . . . . .



◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆



“Hiện tại! Cút ra ngoài cho tôi!”



Nàng lặng lẽ gật đầu một cái, xoay người, đi ra khỏi phòng.



Cả phòng đen nhánh trở nên vắng lạnh, hắn chết dí nằm bẹp nằm ở trên giường, một hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh.



Ba năm qua, lần đầu tiên, nước mắt không nhịn được rớt xuống!



“Là lỗi của tôi sao. . . . . . Là tôi năm năm trước bỏ lỡ cô. . . . . . Là ta làm sai sao. . . . . .”



Đầu chôn giữa gối, buồn buồn khóc rống ra ngoài, giống như là chất chứa trong ba năm, ròng rã ba năm cảm xúc, cũng khống chế không nổi nữa, bộc phát ra! Hắn giờ phút này cũng chỉ là một tên phế nhân!



Nàng dùng cách quyết liệt nhất, trừng phạt hắn, theo đó, hắn lại trừng phạt chính mình, cho đến khi tìm cô suốt hai năm ròng rã, cho đến một ngày kia không thể không tuyên bố rằng cô đã chết, hắn bước đến trường đua, tham gia cuộc đua sống chết mặc bay.



Chiến dịch này, cho hắn tìm lại những sảng khoái mỗi lúc được đua xe có cô bên cạnh, hắn không biết, cảm giác nhanh như điện chợp lại khiến hắn đau lòng như vậy, hắn tự nói với mình nhất định phải ngăn cản cô, vì vậy hắn liều mạng xông về phía trước, lần đua xe đó, hắn thăng!



Nhưng lại thua mất hai chân của mình!



Cho đến lần đó, hắn mới rốt cuộc biết, trong lúc vô thức, mình đã sớm yêu người con gái này!



Cô có biết, tối hôm nay, trong trận đua xe kia, hắn sợ hãi bao nhiêu không?



Cô có biết, năm năm qua, hắn sống không bằng chết không?



Vì sao tất cả đều thay đổi ?



Hắn còn nhớ rõ cô tuyệt vọng mắt đẫm lệ nói với hắn ba chữ mờ mịch đó, cô nói cô yêu hắn!



Nhưng hôm nay thì sao? Cô đã có niềm vu mới, có tên đàn ông như gió thổi!



Hắn đang ghen tị đến phát điên! Chiếc gối đầu đã ướt đẫm, hắn ghen tị đến phát điên! Tên thanh niên kia trẻ tuổi cỡ nào, nhiệt huyết cỡ hăng say cỡ nào, còn hắn lại chỉ là một tên què, trừ ngồi xe lăn, hắn không làm được gì!



Cảm giác bất lực này, cảm giác do dự này, cô hiểu sao?
















Liều chết đoạt lại nữ nhân, cô lại nói cho hắn biết, cô đã yêu người khác, cô trở lại, chỉ là vì trả thù hắn, nàng chỉ muốn tiền của hắn!



“Ha ha ha ha. . . . . .”



Hắn không nhịn được cười điên cuồng, hắn sai lầm rồi, hắn không nên yêu cô, biết phụ nữ là không thể tin tưởng được, hắn sao lại ngu như vậy, năm năm, hắn mới tỉnh ngộ ra sao?



Hắc Diêm Tước, ba tháng, hãy để cho ba tháng này, chết tâm hoàn toàn đối với người phụ nữ này đi!



Nắm chặt quả đấm, cả người hắn đóng băng nhưng máu lại nóng chảy! Lòng đang chết chìm này dần nguội lạnh cứng rắn lên!



Hắn sẽ không mềm yếu nữa, hắn sẽ lại như trước kia, khiến toàn thế giới đều vì hắn cúi đầu xưng thần!



Thẩm Tường Vi! Giữ trong lòng bàn tay cái tên này, cho dù là đau lòng, hắn cũng sẽ nhắc nhở mình, sai lầm đến đây thôi, hắn sẽ để cho cô biết, hai mươi tỷ Đô-la, tuyệt đối không dễ lấy như thế đâu!



◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆



Cô bước ra khỏi phòng khách, tham quan xung quanh, xa cách nhau năm năm, nơi này, tất cả đều vẫn như cũ, vẫn lớn như vậy, sang trọng như vậy, cũng vẫn nặng nề u ám như trước vậy!



Gió đêm thật lạnh, lạnh làm thân thể hơi cứng ngắc. Cô ôm lấy đầu vai, lòng lại trống rỗng.



Năm năm, từng cọng cây ngọn cỏ đều giống như lúc trước, không thay đổi dù chút ít, nhưng cô lại thay đổi. . . . . .



HaizzA. . . . . . Khẽ thở dài, bất tri bất giác cô đi tới vườn Tường Vi, lại bất ngờ phát hiện ——



Dưới màn đêm, vườn Tường Vi nở đầy hoa.



“Chú Lực Minh! Chú Lực Minh!” Cô bỗng nhớ tới bóng người năm năm được gặp, ngoài miệng nâng lên nụ cười, chạy thật nhanh đến phòng chú Lực Minh.



Cốc cốc cốc!



“Chú Lực Minh?”



Một hồi lâu sau, bên trong mới có động tĩnh, qua một lúc lâu, két một tiếng, cửa mở ra ——



“Ai đấy?”



Một giọng già nua, bước ra là một bà lão.



Cô khẽ kinh ngạc, “Chú Lực Minh có ở đây không?”



“Cô là ai à? Lực Minh đã chết, cô không biết sao?” Bà lão không kiên nhẫn đáp nói.



Trong lòng kinh hoảng, cô lo lắng tiến lên, “Chết? Chú Lực Minh chết? Tại sao có thể như vậy? Chuyện bao lâu rồi?”



“Cái người này cô phiền chết đi, nửa đêm canh ba đánh thức lão dậy, tránh ra tránh ra!” Bà lão không kiên nhẫn xua đuổi cô!



“Bà ơi, thật xin lỗi, ta đã cũng ở nơi này, nhưng năm năm không trở về, bà có thể nói cho cháu biết, chú Lực Minh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô vội vàng nói , âm thanh không khỏi nghẹn ngào.



“Lực Minh không cẩn thận bị ngã chết. Đáng thương, làm lâu như vậy, vợ con còn chưa có, cứ đi như thế. . . . . .” Bà lão thở dài một cái.



“Trời ơi. . . . . .” Cô không nhịn được khóc lên, cô ngàn lần không biết, năm năm trôi qua lại cpos nhiều biến đổi lớn như vậy! Cô còn nhớ rõ hôm đó vườn Tường Vi hoa nở thành biển hoa, còn nhớ rõ hôm đó Hắc Diêm Tước đem vườn Tường Vi san thành bình địa, nhưng chú Lực Minh không bị đuổi việc không phải sao, tại sao lại té chết?



“Cô gái, cô có quan biết với Lực Minh à?” Bà lão nhìn cô gái khóc đến đau lòng như vậy, không nhịn được hỏi nói.



“Bà ơi, chú Lực Minh làm sao mà bị ngã chết, vườn kia bây giờ là do ai trồng? Trước đây vườn không đẹp phép nở hoa không phải sao? Cô xoay người, chỉ chỉ một biển hoa.



“Là tiên sinh cho các công nhân trồng. Nơi này toàn bộ là hoa tường vi, đã nở hơn mấy tháng rồi, hiện tại đang vào thu, đoán chừng muốn bắt đầu tàn lụi, nhưng sang năm hoa lại nở. Lực Minh hình như là không cẩn thận rơi lầu, chết 4~5 năm rồi, trước kia lão làm ở công trường, sau khi cậu ta chết, tôi được điều tới đây. . . . . . Hiện tại tôi cũng lớn tuổi như vậy rồi, đoán chừng cũng làm không lâu, cô là người mới tới sao?”



Bà lão nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, lắc đầu một cái, “Cô đi đi, tôi muốn vào nghỉ ngơi.”



Cô khóc gật đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là thối lui ra khỏi cạnh cửa.



Chú Lực Minh đi rồi. . . . . . Cô ngay cả nhìn chú một lần cuối cũng không được, tại sao lại ngoài ý muốn như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK