La tổng nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng đáng ghét của hắn, nhất là nụ cười thắng lợi in trên cái khuôn mặt đó, không nhịn được nhỏ giọng trù ẻo: “Hắc Diêm Tước, cậu nhất định sẽ gặp báo ứng!”
“Hừ, ta đó giờ đều không tin những thứ đó!” Hắc Diêm Tước hừ lạnh một tiếng, quay qua dặn dò vài câu với trợ lý của mình rồi xoay người rời khỏi.
Ánh mắt hận thù của La tổng vẫn dán chặt vào lưng hắn, có vẻ như muốn tạo ra hai quả núi lửa để mà đốt cháy hắn ta vậy, nhưng, đó chỉ là nguyện vọng của ông thôi, không vốn chẳng hề có năng lực phản kháng lại Hắc Diêm Tước, ngay cả Doãn Chiếu Thiên cũng không, bởi vì Hắc Diêm Tước quá máu lạnh, gần như là không có nhược điểm cho người khác nắm lấy!
Bước ra khỏi tòa nhà, Hắc Diêm Tước theo thói quen đeo cặp kính mắt màu đen lên và ngồi vào trong xe, tài xế hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn đến nơi nào?”
“Đến bệnh viên NUH”
Sau đó, chiếc Lincoln xa hoa chạy vào dòng xe đông đúc trên đường.
Bênh viện NUH.
“Mạn Vi, hành lý của cô tôi đã đem đến rồi, cô xác định là muốn về nước ngay tối nay sao?” Dick đẩy chiếc xe lăn mà Tường Vi đang ngồi đi trên hành lang bệnh viện.
Tường Vi lặng lẽ gật đầu, đưa mắt nhìn lên bầu trời trong xanh : “Dick, hộ chiếu của tôi nằm trong túi hành lý, có thể phiền anh giúp tôi đặt vé máy bay không?”
“Nhưng, cô xác định là không cần báo với Tả Đằng thiếu gia chứ?” Dick nhăn mày lại, đem cô đẩy đến chỗ có dãy ghế ngồi rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay quấn đầy băng gạc của cô, “Mạn Vi, tay của cô nhất định là đau lắm đúng không, tôi mất hết cả hồn vía khi nhìn thấy cảnh cô bị đóng đinh trên chiếc giá chữ thập, tôi nghĩ cô nhất định là đã chịu lấy sự hành hạ kinh khủng, tôi tưởng rằng sau khi cô tỉnh lại, nhất định sẽ như những cô gái khác, sợ đến nỗi không ngừng khóc. Thế nhưng, cô lại bình tĩnh đến nỗi khiến tôi phải ngạc nhiên, ngay cả khi cô biết cô đã mang thai, cô vẫn cứ bình tĩnh như vậy, nhưng… tôi lại phát hiện cô có vẻ khác với lúc trước, nhưng lại không biết rốt cuộc là khác chỗ nào…”
Dick thở dài một tiếng, nhịn không được nói tiếp: “Hy vọng cô đừng để bụng, Mạn Vi, cô lúc này quả thật bình tĩnh đến nỗi khiến tôi lo lắng, cô xác định là tối nay cô có thể về nước được sao?”
“Dick, hãy tha thứ cho tôi có những chuyện không thể nói rõ với anh, về sự việc lần này, tôi không muốn nhắc đến nữa. Bây giờ, xin anh hãy giúp tôi đặt vé máy bay được không? Tự tôi đi có lẽ hơi khó khăn, hộ chiếu ở trong túi hành lý của tôi.” Tường Vị nhẹ nhàng nói, sự bình tĩnh hiện giờ, nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng sau khi tỉnh lại, cô chỉ muốn về nước.
“Ừm… đúng rồi, Mạn Vi, hãy thứ lỗi cho tôi, lúc thay cô lấy hành lý, không cẩn thận lật mở hộ chiếu của cô….” Dick lộ vẻ khó xử, anh cũng chỉ là muốn kiểm tra xem có sơ sót gì không thôi.
“Không sao, thật ra thì sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.” Cô bình tĩnh nói.
“Thì ra cô tên Hắc Tường Vi. Thế… cô họ Hắc, họ này có vẻ hiếm…” Dick không khỏi nghĩ đến Hắc Diêm Tước.
Nhận ra vẻ mặt của Dick muốn nói gì, cô lắc đầu, cười nhẹ nói: “Hộ chiếu chỉ là một chứng minh nhân dân khác mà thôi, nhưng tôi họ Thẩm là thật, chỉ là, tôi không gọi là Mạn Vi, mà tên Tường Vi.
“Tường Vi… cây leo tường vi….” Dick lẩm nhẩm tên cô, rồi nhìn kỹ càng, đánh giá dáng vẻ yêu kiều của cô, cây leo tường vi, rất thích hợp làm tên cô.
Cây leo tường vi… Tường Vi không khỏi chấn động, “Tại sao lại là cây leo?”
“Ha ha, cô ngốc này, tường vi là một loài hoa xinh đẹp có thân cây leo đấy!” Dick cười nói.
“Ồ, vậy à!” Khái niệm hoa tường vi đối với Tường Vi không nhiều, bao năm nay, cứ chờ đợi cây Tường Vi ở nhà họ Hắc nở hoa, nhưng năm này qua năm khác nó vẫn như vậy, đâm ra cô không biết rõ về hoa tường vi cho lắm.
Thì ra tường vi, là loài hoa có thân cây leo.
Cô không khỏi nhớ đến lời nói của chú Lực Minh, nhà họ Hắc chỉ có Thủy Tinh Các mới trồng đầy cây tường vi.
Thủy Tinh Các quả thật rất đẹp, kết cấu nhà trong suốt, nếu những bông hoa tường vi leo tường đó nở hoa, chắc sẽ đẹp lắm nhỉ…
“Nhưng Hắc Tường Vi có vẻ không may mắn lắm.” Dick cười nói.
Tường Vi mím môi không nói, cuộc đời của cô, có mấy lần mong muốn được may mắn?
Dick ngập ngừng giây lát, chậm rãi nói: “Cô biết không, hắc tường vi, đại diện cho tình yêu trong tuyệt vong.”
Ngón tay trong đống băng gạc khẽ đau, Tường Vi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở, lúc mở mắt ra, khóe môi cô là một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, hắc tường vi, là tình yên tuyệt vọng…”
Dừng một lát, lơ đi cái đau trong lòng, cô cười nói: “Nên may là tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Tường Vi.”
Cô cười tươi như hoa, nhưng Dick vẫn nhạy cảm bắt được ánh mắt đau buồn của cô, anh không nhẫn tâm tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô nữa, nên lập tức nói——
“Tuy luôn cảm thấy cô có bí mật, nhưng ánh mắt cô luôn lộ vẻ trong suốt, tôi sẽ không nhìn lầm người đâu. Cần tôi đưa cô về phòng bệnh trước rồi mới giúp cô đặt vé máy bay không?”
“Không cần đâu, tôi muốn ở đây ngồi một lát.” Tường Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, có cảm giác thoải mái và tĩnh lặng, cô thích cảm giác này, có thể tạm thời quên đi những đau buồn kia.
“Vậy được, tôi đi lấy hộ chiếu trước đây.” Dick gật đầu, đẩy Tường Vi đến một bên, đề phòng cô bị người đi đường đụng phải, “Cô xác định không thông báo với Tả Đằng thiếu gia chứ?”
“E rằng giờ anh ấy đang rất bận rộn với Ny Thường rồi, tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy, đợi khi tôi về nước sẽ gọi điện giải thích với anh ấy sau.”