Trong lòng Tường Vi xẹt qua một dòng nước ấm nho nhỏ, dường như đã bị thứ gì đó làm cho cảm động rồi, người đàn ông âm chí này, từng là người đàn ông lòng dạ ác độc muốn giết chết con cô, vào lúc này lại tuyên bố với người khác, cô đang mang thai, là con anh!
Đây là Hắc Diêm Tước mà cô quen sao? Ây, hay là không phải nhỉ.
Trong đôi mắt thoáng qua một chút mờ mịt, bàn tay đang bị Hắc Diêm Tước nắm chặt giãy thoát, cô nhìn Nhạc Niệm Tư đang khóc nức nở, nhẹ nhàng nói, “Niệm Tư, rất hân hạnh được quen cháu, ba cô là anh trai của mẹ cháu cho nên…”
“Cho nên tôi nên gọi cô là gì đây? Chị họ?” Nhạc Niệm Tư chợt ngắt lời Tường Vi đang nói, cười lạnh một cái, “Chị họ lại mang thai đứa con của chú tôi, đây không phải là rất buồn cười sao?”
Cái quan hệ này, thật sự là có chút lúng túng, mặt Tường Vi nóng lên, nhưng bất kể có phức tạp như thế nào, cô và Tước vẫn là quan hệ đối lập nhau, không có sự ràng buộc máu mủ, chỉ có thù hận lẫn nhau.
“Sao mà buồn cười bằng cháu được? Thậm chí ngay cả tên của ba đứa trẻ trong bụng mình cũng không biết!”
Anh nói một câu chặn ngay sự nhạo báng của Nhạc Niệm Tư lại, cho dù Tường Vi là người phụ nữ do một tay anh nuôi lớn, cho dù mối liên hệ giữa họ có ngàn vạn mối dây quan hệ đã sao? Người phụ nữ mà Hắc Diêm Tước anh đã nhận định, cho dù có là con gái của kẻ thù kiếp này, cũng đừng mơ tưởng trốn thoát được!
“Cháu…” Nhạc Niệm Tư cứng họng, đôi mắt trong sáng lóe lên tia phẫn hận, dì nói thật chẳng sai, hai mẹ con Tường Vi đều là tiện nhân, ỷ vào một bộ dạng yếu đuối, chỉ biết quyến rũ anh em nhà họ Hắc! “Chẳng lẽ chú định cưới cô ta ư? Người đàn bà như thế…”
“Câm ngay! Đi ra ngoài! Trở về phòng cháu đi. Niệm Tư, đừng có mà nông nổi, từ nay về sau, ta không muốn nghe thấy bất kỳ một lời bất kính nào với Tường Vi nữa!” Anh quát lớn bằng một giọng ngoan độc, ánh mắt lạnh lùng hung hăng bắn về phía Nhạc Niệm Tư, giống như cô ta đã phạm vào kiệng kỵ của anh.
“Tại sao chứ? Cháu mới là người thân của chú cơ mà!” Niệm Tư không thể tin đươc, nói.
“Bằng việc cô ấy là người phụ nữ của ta! Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ là vợ ta! Cháu hài lòng chưa?” Giọng anh lạnh xuống mức đóng băng, “Lập tức đi ra ngoài cho ta!”
Kể từ lần đó, sau khi biết tâm tư của Niệm Tư, anh không thể không cứng rắn tâm địa với cô ta, chính tại nhiều năm không hề nghiêm khắc dạy dỗ nó, làm cho con bé này nông nổi lại ích kỷ, làm việc không tính tới hậu quả.
Anh từng nghĩ là nó không chỉ có dung mạo của Nhã Ca, mà còn thừa hưởng cả tính tình điềm nhiên của Nhã Ca nữa, ai ngờ hoàn toàn không phải.
Nhạc Niệm Tư quắc mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Tường Vi và Hắc Diêm Tước một cái, dậm chân một phát, không để ý tới cái bụng mấy tháng đã lớn, hoảng hốt đi ra ngoài.
Tường Vi dõi mắt theo bóng lưng mỏng gầy của Nhạc Niệm Tư, một đứa trẻ như vậy, không ngờ Hắc Diêm Tước sẽ không nể mặt mà quát to như thế, mặc dù đối tượng anh muốn bảo vệ là cô, nhưng đây chính là tính cách của anh mà, không thèm dành tâm tình cho bất kỳ một ai, một người máu lạnh vô tình. Lúc này đây, cô có chút may mắn, đã không còn là kẻ thù của anh.
Nhưng… đối mặt với một cầm thú như vậy, từ đầu tới cuối cô không có cách nào dẹp bỏ bất an, mẹ cô đã chết, cô đã từng phải chịu những lăng nhục, đều làm cho cô không sao làm như chưa từng có chuyện gì, là phấn viết lên bảng, lau một cái là sạch. Cất giọng lạnh lùng, cô thở dài nói: “Tôi mệt rồi, anh ra ngoài trước đi.”
Hắc Diêm Tước khom người xuống, lần nữa nắm lấy bàn tay xanh xao của cô, vuốt ve những ngón tay xinh đẹp thon dài, hơi chau mày, “Anh đuổi nó đi, giờ tới lượt em đuổi anh? Là do anh giải thích chưa đủ rõ ràng, cho nên đáng chết em vẫn chưa nghĩ thông?”
Trong giọng nói đã có một chút giận tái đi, anh có thể cưng chiều cô, nhưng với điều kiện, người phụ nữ này nhất định phải chấp nhận sự cưng chiều của anh mới được! Trải qua mấy ngày nay, kết quả của việc anh cân nhắc trái phải, ở trong mắt cô lại có vẻ coi thường tới vậy, thật là đáng giận.
Tường Vi cúi đầu nghĩ kỹ, lắc đầu một cái, muốn rút tay khỏi bàn tay thật dày thật ấm của anh, lại bị anh tóm chặt lấy, còn nói, “Đừng hất anh ra nữa!”
“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, cũng không muốn nghĩ tới những chuyện khác nữa, anh không cho tôi được mấy phút yên tĩnh sao?”
Cô thở dài, chưa nói được mấy câu, tính tình của anh đã bộc phát rồi, người đàn ông tâm tình bất định như vậy, làm sao cô dám ở chung với anh? Tính tình của anh lúc nào cũng giống như một quả bom.
“Vậy em trả lời anh trước đã, em nghĩ thông chưa?” Anh gần như dựng râu trợn mắt.
“Nghĩ thông cái gì?” Khóe mắt cô có vẻ mờ mịt, anh muốn cô nghĩ thông suốt cái gì mới được chứ? Không hận anh nữa do anh chỉ là hung thủ gián tiếp hại chết ba mẹ cô sao?
“Thế thì không bằng hỏi như vầy, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Anh hỏi lại lần nữa, càng nói cô càng không hiểu.
“Hả?” Cô hơi chau mày, ngón tay dần dần ấm áp lên, chờ anh nói rõ ra, anh rốt cuộc đang hỏi cái gì vậy?
“Ây…” Bỗng dưng anh ngập ngừng, khẽ hít sâu một hơi, hơi thở có chút rối loạn, “Ây… cái chuyện anh vừa mới nói, đáp án của em đâu?”
Tường Vi cau mày, lần đầu tiên thấy bộ dáng muốn né tránh của anh, vừa kinh ngạc vừa có chút cà lăm, “Đáp án gì cơ?”
“….Em!” Anh cắn răng, nhỏ giọng lầu bầu mấy câu, lông mày cau tới hết mức, đang nắm bàn tay cô cũng xiết chặt xiết chặt hơn, đôi môi mỏng lạnh hơi cong lên, thốt ra, “Em cảm thấy, một con chó đực, một con chó cái… Ừhm, đẻ ra một con chó, trong bụng còn mang thai một con nữa… Ừhm… Tóm lại, em cảm thấy chúng cần phải có mối quan hệ như thế nào?”
Lời nói không mạch lạc, sắc mặt anh khó coi, phép so sánh này có vẻ thật là khập khiễng, đúng là tự tát vào mặt mình, ai lại điên tới mức lấy chó để hình dung quan hệ của bọn họ chứ.
Còn anh thì thừa nhận, anh chưa từng khẩn trương như vậy, trong lòng thắt chặt lại, hô hấp cũng ngừng lại, cứ như vậy nhìn đôi mắt trong suốt của cô, nha đầu này vẫn cứ hồn nhiên như vậy, mặc dù đã làm mẹ, vẫn ngây thơ như một đứa trẻ, yếu đuối tới mức làm người ta chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, có lẽ từ rất lâu trước kia anh đã muốn làm như vậy, nhưng bị thù hận che mờ đôi mắt, chưa từng nhìn rõ hình dáng cô, nhưng bây giờ đã khác rồi, anh đã nhìn thấy rõ dáng vẻ thanh thuần thiện lương của cô…
Trong lòng bắt đầu dậy sóng, nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của cô, cả đời này, chỉ cho phép bàn tay anh ấm áp vì cô.