Hai tay anh luôn ôm chặt cô trong ngực, cho đến khi tiếng gió dần dịu đi, bầu trời sáng sủa trở lại, sa mạc trở về dáng vẻ cô độc như trước, cho đến khi nghe thấy tiếng cát chảy khe khẽ bởi những chú lạc đà hoang giũ giũ mình, anh mới chập rãi mở mắt ra___
Trên lông mi dính đầy cát bụi, đôi mắt anh ngay lập tức nhìn thấy lọn tóc trên bờ vai Tường Vi cũng bị cát vàng phủ kín, bèn vung tay, khẽ khàng giũ đi cho cô, khàn giọng nói: “Không sao rồi!”
“Khụ khụ khụ…”
Tường Vi cố nén ho khan, giờ mới dám ho, chỉ mới khụ một tiếng, cát bụi trên người đã lập tức mù lên, làm cô không mở nổi mắt ra!
Hắc Diêm Tước nhanh chóng phủi những thứ bụi cát kia cho cô, cau mày, “Đừng có để chúng lọt vào cổ họng!”
“Ưhm…” Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại từ trong cơn bão cát vừa rồi, giương mắt, đập vào mắt là bộ dạng khắp người bụi bẩn của anh, lần đầu tiên, cô thấy bộ dạng nhếch nhách của anh, không nhịn được, xì một tiếng cười lên!
Lông mày đang nhăn nhó của Hắc Diêm Tước khẽ nhướn lên, hiểu ra rằng cô đang cười nhạo anh, khẽ gắt, “Còn có tâm trạng cười nhạo tôi? Sao cô không nghĩ đây là do ai mà có?”
Khóe miệng Tường Vi cong lên một cách giễu cợt, “Lần đầu tiên thấy bộ dạng Hắc Diêm Tước đại nhân đầu đầy bụi đất, thật đúng là kỳ quan!” Mặc dù anh đã bất chấp tất cả mang cô đi tránh bão cát, trong lòng cô cũng hơi cảm động, nhưng nghĩ lại, anh không quẳng cô lại chẳng qua là vì lợi ích của chính mình thôi, nghĩ thế, lòng Tường Vi lập tức trầm xuống, “Anh cũng đừng có mà quên, anh là người đã dẫn tôi tới cái sa mạc này, là anh đấy, người gả tôi cho hoàng tử sa mạc, cũng là anh!”
Nói xong, Tường Vi nâng người đầy vết thương, ngón tay xanh xao đẩy lồng ngực anh ra, hai chân hươ hươ trên không, dùng dằng muốn hạ xuống.
“Cô cố chấp cái quái gì vậy? Tối qua cả người đầy vết thương là do đâu? Những gai góc kia là từ trong vườn hoa ở cung điện Alva đúng không? Rốt cục thì cô đã làm những gì?”
Anh cau chặt lông mày, không để ý tới sự phản kháng của cô, một đôi con ngươi băng lạnh nhìn chăm chú vào mắt Tường Vi, cứ như là muốn nhìn ra đầu mối từ trong đó.
Nhớ lại những chuyện tối qua, trong đôi mắt cô thoáng qua một tia đau đớn, từ khi cô đến Ả-rập Saudi này, bốn chữ ‘kinh hồn bạt vía’ chưa hề thôi đeo bám cô.
“Nên hỏi là anh đã làm những việc gì chứ!” Cô nhớ lại những lời Triển Diệc Tường đã nói, ngực cứng lại, bàn tay như bị kim châm, “Không, nên nói là, anh vẫn luôn lợi dụng tôi, tổn thương tôi, năm năm trước tôi bị người ta treo lên thập tự giá, nói gì tới chuyện anh có tới cứu tôi hay không, đó vốn là âm mưu của anh mà! Đến giờ, anh vẫn lợi dụng gả tôi cho hoàng tử Saudi để đổi lấy một ít ích lợi bẩn thỉu! Anh có cái quyền gì mà đòi vặn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Thật là nực cười, trong lòng anh luôn biết rõ mà, không phải sao?”
“Ai nói với cô là vụ bắt cóc năm năm trước là âm mưu của tôi?”
Anh xiết chặt eo cô, thu lại sự lạnh lùng, nhốt cô thật chặt, không để lại một khe hở, trong mắt thoáng qua sự lo lắng, gằn từng chữ một.
“…Trừ anh ra thì còn có ai vào đây nữa? Chẳng trách nào mà không thấy anh tới cứu tôi, đấy vốn là anh tự biên tự diễn…” Giọng cô nghẹn ngào lên, nhớ tới cơn kinh sợ năm năm trước, lòng cô rối thành một nùi, chưa từng thấy ai ngoan độc hơn anh!
“Tôi hỏi cô, ai đã nói với cô đó là do tôi làm?” Đột nhiên anh quát lớn, tính tình nóng như lửa bộc phát, dường như anh có thể đoán ra người đang gây chuyện thị phi, năm năm trước Doãn Chiếu Thiên tìm anh báo thù, mười mấi năm trước họ có xung đột với nhau, kể từ đó về sau, anh phái người đi phá hủy Doãn Chiếu Thiên, làm cho hắn ta không còn chỗ đứng trong hai giới hắc bạch đạo! Ban đầu người biết chuyện này cũng không nhiều, giờ cô nhắc chuyện này, người duy nhất anh nghĩ ra, chính là___
“Triển Diệc Tường! Là thằng oắt Triển Diệc Tường đúng không?”
Chết tiệt thật, anh nên biết là thằng oắt này vẫn không chịu yên phận, nếu không phải ngại cái danh nghĩa anh em họ, đối với những việc làm của nó, anh cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, không tưởng được, nó cũng không thèm để người anh họ này vào mắt, lúc nào cũng trăm phương ngàn kế!
“Anh không cần tỏ vẻ mình không biết gì, tôi sẽ không lên …. Ưhm…”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho giật mình.
“Ưhm…” Cô chống cự anh, cảm thấy nơi môi mình lạo xạo những cát bụi, anh điên rồi! Cô không có tâm trạng nào ở đây ‘hôn cát’ với anh!
Thật lâu sau, anh có chút không nỡ mà buông môi cô, giữa hai hàng lông mày có vẻ đượm buồn.
“Cô thà tin nó chứ không tin tôi? Nếu tôi muốn hành hạ cô, tôi sẽ tự mình tới dùng đinh đâm xuyên bàn tay cô chứ không phải là dùng cái cách vớ vẩn đó! Cô biết tính tôi mà!”
Tường Vi bất chợt thở dốc vì kinh ngạc, kinh sợ nhìn anh, “…Anh … sẽ không…” Muốn dùng đinh đóng cô chứ? Cô hoàn toàn tin anh có thể xuống tay làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
Nhưng mà nghĩ lại, anh nói cũng có lý, “Nhưng cứ coi như không phải âm mưu của anh, anh cũng đã trơ mắt nhìn tôi bị đâm thủng cả tay, anh vẫn không có lương tâm! Tóm lại tôi sẽ không tin đồ đàn ông thối nhà anh… A…”
Người cô bị anh xốc lên, chưa kịp hoàn hồn quay đầu lại, đã thấy anh đang vác cô đi theo đám lạc đà kia.
“Im đi! Giữ thể lực, trước khi trực thăng của Alva tới, tôi sẽ không để cô gặp chuyện!”
Anh lạnh lùng phun ra, cõi lòng mới chớm bình tĩnh của Tường Vi lại chợt đau nhói, Alva! Anh luôn nhớ cuộc giao dịch kia, cứ cho là anh không phải là chủ mưu vụ bắt cóc đó, nhưng tại sao Triển Diệc Tường lại biết?
Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ, cô trầm lặng đi, tối qua cô đã dùng dao hung hăng đâm vào chân Triển Diệc Tường, tên đàn ông hồ ly mặt cười kia, đúng là cực kỳ đáng sợ!