“Tiểu thư Tường Vi đừng….” Lực Minh không ngăn cản được Tường Vi, ông không khỏi thở dài nhìn bóng lưng vội vàng chay đi tim tiên sinh của cô! Vườn Tường Vi cuối cùng cũng nở hoa, ông cũng xem như không có gì để mà tiếc nuối nữa, tuy sắp phải rời khỏi nhưng ông lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ông vui rồi chứ!” Sau khi Tường Vi rời khỏi, thím Hắc liền xuất hiện, lạnh lùng nhìn Lực Minh, ra hiệu kêu ông đi đến chỗ kín cẩn hơn để nói chuyện.
Lực Minh xoay người lại nhìn thím Hắc, lòng khẽ nhói đau, ông buông cuốc xuống, gật đầu và đi theo thím Hắc đến nơi kín cẩn hơn.
“Ông rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Tôi đã nói rồi mà, đừng để cho vườn Tường Vi có hoa nở, ông không chịu nghe, giờ thì hay rồi, tiên sinh tức giận rồi, tôi xem ông làm thế nào!” Thím Hắc trực tiếp quở trách Lực Minh.
“Cùng lắm thì tôi sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hắc, còn có thể thế nào nữa?” Lực Minh lạnh lùng nói, ông nhìn người phụ nữ mà mình yêu nhiều năm nay, không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Đây chính là mục đích của ông đúng không, không đã quên tôi rồi, ông vốn không có ý định chờ đợi tôi, ông muốn rời khỏi tôi, để cho tôi cô đơn sống ở nơi này đúng không?”,d♧đ♪L♧q♪đ Thím Hắc vừa nói vừa khóc lên, bà chẳng phải cũng yêu sâu đậm người đàn ông này sao, nhưng thời gian sẽ khiến con ngươi thay đổi, tình cảm bà dành cho ông ta là thật, nhưng vẫn không thể ngăn cản khát vọng đối với tiền tài của bà.
“Thôi, tôi không muốn bàn luận về chuyện này nữa. Nếu bà sống ở đây tốt như vậy thì tôi có lý do gì để mà yêu cầu bà rời khỏi cùng tôi chứ?” Lực Minh lắc đầu thở dài, ông già rồi, mệt mỏi rồi, ông đã kiên trì quá nhiều năm, giờ thì cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt rồi.
“Lực Minh, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đợi thêm chút nữa, chút nữa thôi, đợi đến lúc Mai Linh gả cho tiên sinh….” Thím Hắc khẩn trương nói, bà sợ Lực Minh sẽ bỏ rơi bà, bà sẽ không thể chấp nhận được!
“Đợi? Tôi đã đợi hai mươi mấy năm rồi, còn phải đợi bao lâu nữa? Bà thay đổi rồi, bà trở nên tham lam, thích hư vinh và còn độc ác, bà thậm chí còn có ý đồ gả Mai Linh cho tiên sinh, nếu quả thật như vậy thì cả đời này bà sẽ được hưởng vinh hoa phú quý rồi, tới lúc đó, bà cho rằng bà còn muốn đến với tôi nữa không? E là hơi khó đấy!” Lực Minh đánh gãy lời nói của bà, “Thôi, tôi mệt rồi, tối biết rất rõ, chúng ta đã không còn quay trở về như trước được nữa. Bà không còn là cô gái chịu uống nước cháo và sống những ngày tuy nghèo khổ nhưng vui vẻ của năm xưa nữa, chúng ta đều đã thay đổi….”d♧đ♪L♧q♪đ
Lực Minh chậm rãi nói xong liền xoay người rời khỏi, ông đã cho bà ấy quá nhiều cơ hội rồi, và cũng đã từng vì bà ấy mà làm những chuyên dại dột, nhưng lúc này, ông không còn cách nào chờ đợi tiếp nữa, hơn hai mươi mấy năm rồi…..
Ông vừa bước vừa chảy nước mắt, đời người có được bao nhiêu cái hai mươi mấy năm? Ông đợi tới đợi lui kết quả cũng vẫn chỉ có một mình ông, cái gì cũng không nhân được.
Thôi, cứ xem như là một giấc mơ vậy…….
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Tường Vi gấp gáp chạy dọc hành lang, xông thẳng vào nhà chính của Hắc Diêm Tước. Lúc này, người hầu nhanh chóng chạy đến cản cô lại, “Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh vừa về không lâu, hiện đang tắm rửa!”
“Tôi mặc kệ, tôi phải đi gặp anh ta!” Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ tức giận, anh ta nên biết rằng, vườn Tường Vi cũng có tâm huyết của cô, hắn nhẫn tâm như thế, từ lúc cô bị đính lên cây giá chữ thập thì cô đã biết, chỉ là, hắn không nên đuổi chú Lực Minh, không nên hủy đi những cây cỏ vô tội đó!
Tường Vi vừa nói vừa xông thẳng vào phòng của hắn, người hầu chạy theo phía sau cô run rẩy nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi không cản được tiểu thư….”
Người hầu không dám bước vào phòng của Hắc Diêm Tước, chỉ đành lui xuống. Tường Vi trực tiếp xông vào phòng tắm, lúc cô thấy cảnh hắn đang thong thả ngâm nước ấm trong bồn tắm, không khỏi tức giận hét: “Không liên quan đến chú Lực Minh! Ngài không nên đuổi chú ấy đi! Chú ấy không có làm gì sai cả!”
Hắc Diêm Tước bình tĩnh nhìn Tường Vi đang tức giận chạy đến như là sớm đã đoán được cô sẽ làm như vậy vậy, hắn nhướn mày: “Mới sáng sớm mà đã chạy đến hỏi tội tôi, đây là thái độ của cô sao? Hử?”d♧đ♪L♧q♪đ
“Sao tôi dám!” Tường Vi châm chọc nói, “Hắc tiên sinh cao cao tại thượng, chỉ cần hạ lệnh một cái, cả vườn Tường Vi liền bị san bằng, thế thì sao tôi dám hỏi tội ngài chứ!”
“Cô biết là tốt!” Hắc Diêm Tước nâng khóe môi, ánh mắt tàn nhẫn nói: “Lực Minh không làm tròn trách nhiệm của mình thì phải chịu phạt thôi! Không cần cô phải đến đây cầu xin tha thứ, bởi vì ở chỗ tôi, cô chẳng là gì cả.”
Hắn vẫn là lạnh nhạt như thế, chặm rãi từ bồn tắm đứng lên, thân thể hoàn mỹ cứ thế không chút kiêng kỵ mà đứng trước mặt cô, nếu nói con gái có nét đẹp bông sen thì hắn có thể nói là cực phẩm trong số tất cả các đàn ông rồi.
Nhưng, người đàn ông đẹp trai như vậy, lại lạnh lùng tàn ác như thế, thật người khác phải e sợ!
Tường Vi khẽ rùng mình, nhìn thấy thân mình trần trụi của hắn cô vẫn không tự giác đưa mắt ra chỗ khác, “Đúng, quả thật chẳng là gì cả! Thế rốt cuộc phải làm thế nào ngài mới chịu tha cho chú Lực Minh? Vườn Tường Vi nở hoa là do chủ ý của tôi, hoàn toàn không liên quan đến chú Lực Minh!”
Lúc này, hắn bước ra khỏi bồn tắm, vớ lấy chiếc khăn che lại bộ phận quan trọng, mái tóc đen láy vẫn đang nhỏ giọt, lạnh lùng đi ngang qua cô, bước vào phòng ngủ: “Cô đến chịu tội thay ông ta sao? Ông ta nên biết giá trị của bản thân khi ở nơi này là cái gì, chứ không phải ông ta muốn làm gì là làm đâu!”
“Để chú ấy làm một người làm vườn không cho cây cỏ ra hoa kết trái, chính là giá trị của chú ấy, đúng không? Rốt cuộc có bao nhiêu thứ không thể chứa đựng được vào mắt ngài thế? Ngay cả vườn Tường Vi cũng cho phép nở hoa, ngài …. ngài….” Cô cố gắng nuốt hai chữ ‘biến thái’ vào họng!
Người đàn ông này là quá chuyện khiến người ta giận sôi máu, nhưng cô lại không thể làm được gì cả! Cô lần đầu tiên cảm thấy giận bản thân vô tích sự, hận chính mình không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, chỉ có thể mở mắt nhìn hắn hủy đi vườn Tường Vi!
Suốt sáu năm trời, cô luôn mong chờ được nhìn thấy vườn Tường Vi nở hoa, tình cảm của cô dành cho những cây cỏ đó có phải là một sớm một chiều đâu!