“Ngoài ra, tiên sinh còn dặn rằng tiểu thư không cần phải quét dọn khu vườn Tường Vi nữa, chỉ cần ở yên một chỗ là được, tất cả mọi thứ đều chờ tiên sinh quay về rồi tính.” Thím Hắc vừa nói vừa dẫn Tường Vi vào nhà.
Lúc đi đến ngã rẽ về phía nhà chính và khu vườn Tường Vi thì Tường Vi dừng bước, mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc với cô, nơi này tràn đầy dấu ấn trưởng thành của cô, nếu không phải vì sự tàn nhẫn của hắn, thì cô đã không vội gì mà chạy trốn, rời khỏi nơi này, cô rất dễ mãn nguyện, mọi thứ ở đây đều rất có ý nghĩa với cô, thế nhưng….
Cô lắc đầu với thím Hắc nói: “Xin lỗi… thím Hắc, tôi e rằng không thể nghe theo những gì bà nói rồi!”
“Cái gì?” Thím Hắc trợn mắt nhìn cô, đây có còn là cô bé mà bà biết không? Có còn là cô bé yếu ớt không biết phản kháng chống đối là gì nữa không? “Cô, cô xác định là sẽ làm trái lời dặn của tiên sinh sao? Tiểu thư Tường Vi!”
Cô yên lặng gật đầy, hít sâu một hơi, có lẽ cô đã không còn là cô bé Tường Vi ngoan ngoãn nghe lời của những ngày đó nữa, cô sẽ không nghe theo sắp xếp của hắn nữa, cho dù có thể sẽ khiến con sư tử đó giận dữ, cô cũng không sợ.
“Thím Hắc, tôi muốn đi thăm chú Lực Minh.”diễnღđàn♪lê♧quý♡đôn Tường Vi điềm đạm nói, cô mặc kệ bộ dáng kinh ngạc của thím Hắc, cứ vậy mà xoay người đi về hướng vườn Tường Vi, cứ như chỉ có nơi đó mới có thứ mà cô mong chờ vậy, dù sao đi nữa thì đó cũng nơi mà cô sống trong sáu năm, cô đối với mọi thứ ở đó đều có tình cảm sâu sắc.
“Tiểu thư Tường Vi!.....” Thím Hắc ở phía sau hô lớn, nhưng lại không thể ngăn cản được bước đi của cô! Cũng tốt, cô không nghe lời, thì cứ đợi tiên sinh về xử cô đi!
Tường Vi hít sâu một hơi, bỗng ngửi được một mùi hương dìu dịu, không lẽ….
Mặc kệ vết thương trên người, cô tăng tốc chạy về hướng có hương thơm đó, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, hương hoa đó….
Cô có vẻ như dần thấy được cảnh tượng ở phía trước rồi!
Càng đến gần vườn Tường Vi, cô càng phải hít thở sâu, đó có còn là vườn Tường Vi mà cô từng thấy nữa không?
Dần dần, bước đi của cô chậm lại, cô không thể tin được mà ngắm nhìn biển hoa sặc sỡ đó!d♧đ☆Lღqღđ Tầng tầng lớp lớp hoa Tường Vi đua nhau khoe màu sắc, tỏa ra mùi hương thơm ngát, thật đẹp!
Đây là…. vườn Tường Vi sao?
Cô càng bước gần nơi này thì càng cảm thấy kích động, cô cảm như mình đang lạc vào chốn thần tiên vậy, bốn phương tám hướng đều là hoa, trông đẹp cực kỳ!
Lòng cô nhộn nhạo, cô không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này bằng cách nào nữa.
Sáu năm! Lần đầu tiên cô thấy vườn Tường Vi nở hoa! Sáu năm lận đấy! Cô chưa từng tưởng tượng qua cảnh tượng này, cô không nhịn được chảy nước mắt, rồi lại dùng tay áo của mình lau đi dòng nước mắt ấm áp đó, rồi bước đến bên bóng dáng đang bận rộn trong biển hoa, mở giọng khàn khàn nói: “Chú Lực Minh, vườn hoa này cuối cùng cũng nở hoa rồi….”