Mục lục
TỔNG GIÁM ĐỐC ĐỘC ÁC TUYỆT TÌNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy!” Triết cũng hiền hòa cười một tiếng, đưa mắt nhìn Tiểu Trạch bên cạnh Tường Vi, trong mắt là nỗi kinh ngạc lóe lên rất nhanh, “Đứa bé của anh ấy, thật sao?”



Tiểu Trạch thừa hưởng dung mạo của Tước, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ, nhưng khi Triết tận mắt trông thấy, trong lòng vẫn có nỗi bi thương như năm xưa, không phải anh ta đã sớm buông bỏ được Tường Vi rồi sao? Nhìn thấy cô và Hắc Diêm Tước có con, loại hương vị này thật sự có hơi khó chịu, nhưng anh ta không thể hiện ra.



Tường Vi cười nhạt, nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Vâng, vậy còn anh?”



Cô muốn hỏi là anh ta đã có vợ hay chưa, dù sao cô hiểu rằng mấy năm qua của anh ta cũng không tốt lắm, cô vẫn luôn luôn thấy áy náy với anh ta.



“…Cũng không tệ lắm, hiện nay phía bên này cũng vừa mới khởi đầu thôi, Tường Vi, nếu như tiện cho em, cuối tuần này cửa hàng mới của ‘Ny Thường’ sẽ khai trương, có thể mời em tới cắt băng hay không? Em biết đấy, rất nhiều người là bởi vì em mới tới, mới biết tới ‘Ny Thường’….” Anh ta có hơi xấu hổ, dù sao năm năm trước, nếu không phải là bởi Hắc Diêm Tước, ‘Ny Thường’ sẽ không thất bại thảm hại như vậy.



Tường Vi cũng hiểu, không khí chợt có chút cứng nhắc___



“Triết ơi!” Mỹ Nhi cất giọng vừa đúng lúc, vẻ mặt kiêu ngạo bước tới bên cạnh Triết, thân mật khoác tay anh ta, liếc nhìn hai mẹ con một cái, không vui bĩu môi, “Đã sửa sang lại gần xong rồi, chỉ còn chờ mỗi anh trở lại nữa thôi.”



Ngay lập tức bàn tay Triết vỗ vỗ cái tay đeo găng của cô ta, “Ừ, Tường Vi này, chuyện anh vừa mới nói, em hãy suy nghĩ thêm nhé, anh có việc phải đi trước đã, hôm nào đó sẽ mời em đi uống trà.”



“Vâng, đừng khách khí, anh cứ đi đi.” Khóe môi Tường Vi vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng như trước, chỉ là Mỹ Nhi và Triết thân mật với nhau làm cho cô hơi bị ngạc nhiên, cô cứ cho là Mỹ Nhi luôn một lòng trung trinh không hai lòng với Tước cơ.



Triết cũng mỉm cười gật đầu một cái, kéo Mỹ Nhi, hai người bỏ đi, Mỹ Nhi không chút ngại ngùng chui vào trong cánh tay Triết, bóng lưng kia giống hệt như một đôi tình lữ cuồng nhiệt trong tình yêu, Tường Vi nhìn mà giật mình, vậy là… Mỹ Nhi từ bỏ Tước rồi à?



“Mẹ, người kia là ai vậy?” Tiểu Trạch cau mày hỏi.



“Là một người bạn cũ của mẹ. Ấy, thời gian không còn sớm nữa, mẹ đưa con về nhà, có được không?” Cô hỏi khẽ, tâm trạng chợt nhẹ nhõm hẳn, có lẽ Mỹ Nhi và Triết ở bên nhau, cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt, cô chúc phúc cho bọn họ.
















“Thật là mất hứng quá đi mất, bây giờ còn sớm mà!” Cậu nhóc hết nhìn đông lại nhìn tây, hình như đang nhanh chóng nghĩ tới chuyện tìm trò gì khác.



“Nhưng hiện tại mẹ đang mang em bé nhỏ, không thể điên khùng với con được, với lại mẹ cũng không quen thuộc chỗ này mấy…” Theo tầm mắt Tiểu Trạch, cô nhìn những tòa nhà cao tầng vây chung quanh một lượt, hai mẹ con đứng bên cạnh quảng trường, có cảm giác cô độc lạc lõng nơi đô thị phồn hoa này.



Khi cô còn bé, chỉ có nhà họ Hắc và trường học, gần như là không có dịp nào được như những đứa bé khác, thoải mái rong chơi trong thành phố. Tuổi thơ của cô, do có quá nhiều cấm đoán, mà trở nên nhạt nhẽo, nên cũng tạo ra tính cách lạnh nhạt của cô.



Bất chợt, ánh mắt cô rơi vào một chiếc xe hơi đang đậu nơi con phố đối diện! Tường Vi theo phản xạ che mắt Tiểu Trạch lại.



Trong xe đó, là một người phụ nữ cưỡi ngồi trên người đàn ông, quần áo bị người đàn ông vén lên, hành vi phóng đãng, hoàn toàn không thèm để ý tới nơi đường phố đông người, bắt đầu làm việc, người đàn ông đang là chui vào giữa hai bầu ngực cô ta, sóng tình mãnh liệt, cơ thể hai người trên dưới áp sát, chẳng cần hỏi cũng biết là họ đang làm cái gì!



Tường Vi cảm thấy hơi bị nóng mặt, đang muốn xoay người kéo Tiểu Trạch rời đi, vừa đúng lúc người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi ngực người phụ nữ, Tường Vi thấy khuôn mặt nghiêng của anh ta___



Trong khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy vô cùng khổ sở! Tim đột nhiên trĩu nặng, cứ thể không ngừng rơi xuống, rơi xuống,…. Đau tới hít thở không thông! Móng tay đâm vào thịt da của chính mình, tạo ra vết máu thật sâu….



Sau khi kinh hãi chứng kiến, cả người giống như bị đổ đầy bằng cảm giác tiêu cực, khổ sở, không sao ngăn được!



Nhưng chỉ chớp mắt hai cái, nước mắt đã ướt nhòe đôi mắt sáng…. Trong lòng thật đau khổ, thật đau khổ!



Người đàn ông này…. Vẫn luôn ngày đêm muốn cô thôi không phòng bị nữa! Chính anh nói với cô, đừng sợ, hãy giao tất cả mọi vấn đề cho người đàn ông là anh xử lý!



Có cảm giác bị phản bội, giống như bị điện cao thế giật trúng, trong giây lát bao vây cả người Tường Vi. Cô thật sự đã quá ngây thơ rồi!
















Mặc dù những hình ảnh này đã bắt gặp không ít lần, Hắc Diêm Tước quay đầu, những gầy đây, ngày nào anh cũng cố hết sức bớt thời gian cùng cô, đối xử với cô tốt hơn bao giờ hết, dường như chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô, trong mắt anh không hề tồn tại bất kỳ một người phụ nữ thứ hai nào khác!



Anh dịu dàng, anh cưng chiều, từng ánh mắt của anh, từng nụ cười, đều có vẻ như ra ám hiệu với cô, anh chỉ để ý tới cô! Nhưng giờ phút này, thì ra là, tất cả chỉ là giả!



Trơ mắt nhìn chiếc Porsche màu đen lái đi khỏi tầm mắt, đôi nam nữ kia vẫn ôm hôn nhau!



“Mẹ, mẹ….”



Tiểu Trạch gọi bốn năm lần, Tường Vi mới có phản ứng, lau nước mắt thật nhanh, dắt tay Tiểu Trạch chặn một chiếc taxi.



“Tiểu thư, xin hỏi là đi đâu vậy?” Tài xế taxi hỏi nhiều lần, Tường Vi không hề đáp lại.



“Bác tài xế, bác cứ lái xe đi thẳng, sau đó cháu sẽ nói tiếp.” Tiểu Trạch trả lời thay Tường Vi, sau đó hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Tường Vi, “Mẹ, có phải là mẹ thấy không thoải mái hay không? Không thoải mái thì mẹ cứ ngủ đi, tới nơi con sẽ gọi mẹ.”



“…” Tường Vi miễn cưỡng cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, gật đầu một cái, gương mặt tái nhợt như bụi, một câu cũng không dám nói ra, sợ mình vừa mở miệng sẽ khóc rống lên…



Lúc về tới lâu đài, đã là hoàng hôn. Vừa mới vào cửa, đã nghe người giúp việc nói Niệm Tư tiểu thư đã trở lại.



Tường Vi thất hồn lạc phách vốn không nghe thấy lời người giúp việc nói, cho tới khi người giúp việc lặp đi lặp lại mấy lần, cô mới mở to mắt gật đầu, không khỏi cau mày, Niệm Tư trở lại, chuyện này chưa thể nói là tốt hay xấu, dù sao thái độ của Niệm Tư với cô, hoàn toàn không giống thái độ như đối với cô mình, ngược lại có vẻ giống tình địch hơn.



Tình địch?! Hy vọng là lần đó cô nhìn nhầm, dù sao Tước là chú của Niệm Tư, con nhỏ sẽ không điên tới mức si mê chú mình mới phải.



Nhưng lần này, ánh mắt kia, cô cũng nhìn nhầm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK