“Aaaaaaaaa. . . . . .”
Sau lưng, cô còn nghe thấy kêu gáo tức giận, cùng với âm thanh tiếng đập nước bùm bụp.
Hắn nhất định rất tức rất tức đi, cô vừa lau gương mặt ướt chèm nhẹp, vừa lau nước mắt đang chảy xuống!
Cô đã thành công đả kích xương sườn mềm của hắn, đập nát tự ái của hắn, nhưng cô lại chẳng có chút vui vẻ!
Chỉ mong hắn hiểu, bọn họ vốn không nên ở cùng nhau, nếu không trừ hành hạ tổn thương lẫn nhau, ai cũng không tìm được cách thích hợp hơn!
Nhưng mà. . . . . . Cô cực kỳ đau xót!
Hắn vẫn là hình đau khổ trong sâu đáy lòng cô, năm năm qua dính chặt lấy, chưa từng biến mất. . . . . .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Buổi chiều, bác sĩ chuyên khoa xương cũng đã tới, Tường Vi tìm bác sĩ để hỏi han về tính trạng vết thương của Hắc Diêm Tước.
“Chân tiên sinh, thật ra thì mức độ lớn nhất là đến từ tiềm thức của ngài ấy, nếu như ý nghĩ của tiên sinh muốn cho mình đứng lên, như vậy cơ hội hồi phục cũng rất lớn, nếu như tiên sinh không muốn, cho dù là chúng ta làm nhiều hơn nữa cũng là phí công!” Bác sĩ nói.
“Sao lại như vậy? Anh ta không muốn tự mình đứng lên sao?” Tường Vi nghe thầy thuốc nói như vậy, trong lòng đau thương, nhớ tới lời nói của bác Hải, hắn thật sự là bởi vì đau lòng cô, mà không tự nguyện đứng lên sao?
Bác sĩ gật đầu một cái, “Hiện tại quan trọng là phải kích thích ham muốn đứng lên của tiên sinh **! Phải cho tiên sinh có lòng tin, như vậy chắc chắn có thể hồi phục rất nhanh.”
“Kích thích ham muốn đứng lên của hắn **?” Cô vặn lông mày.
“Ừ. Trên nguyên tắc nói như vậy cũng không sai, chỉ mong đó cũng là một cách. Còn nữa, tình trạng của tiên sinh không thích hợp để quá lâu, nếu không tôi e là chân của ngàu ấy sẽ ngày càng hỏng bét!”
“Như vậy, tôi nên làm như thế nào, mới có thể giúp hắn mau chóng đứng lên đây?” Lông mi cô hơi run thoáng qua một tia khẩn trương lo lắng.
“Một lúc nữa tôi sẽ dạy cho cô các bước làm hộ lý cơ bản bên cạnh tiên sinh. Hơn nữa, tiên sinh phải mỗi tuần một lần đến bệnh viện kiểm tra và chữa trị, để tôi có thể theo dõi được tình trạng chấn thương, mặt khác, cũng là quan tọng nhất, chính là để tiên sinh có ham muốn muốn đứng lên!” Bác sĩ cau mày, ông lo lắng nhất chinh là điểm này, bởi vì trong mấy năm qua, Hắc tiên sinh vẫn không chịu hợp tác trị bệnh với bọn họ, cho nên vẫn không có gì tiến triển.
Tường Vi gật đầu một cái: “Ta sẽ cố gắng hết sức, bác sĩ, vậy ông mau dạy tôi, làm hộ lý cơ bản trợ giúp bên cạnh hắn.”
Sau đó, cả một buổi chiều, bác sĩ dạy Tường Vi các động tác trị liệu cơ bản hằng ngày, Tường Vi đều lắng nghe, cũng ghi chép, có lẽ đồng thời có có lòng riêng, một mặt hi vọng mau chóng có được một khoản tiền, hoàn thành thành nhiệm vụ, mặt khác, cô cũng hi vọng chân của hắn mau chóng tốt lên, dù sao hắn như vậy lòng cô cũng không dễ chịu .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Màn đêm buông xuống, đám sương trong không khí đã tụ thành những giọt sương rơi xuống lá cây cánh hoa, một đoàn gió lạnh đánh ấp vào toà thành Hắc gia.
Hắc gia, mấy chục năm như một đều yên tĩnh đến kỳ dị, Tường Vi bưng một chậu nước ấm cùng khăn lông, cùng với một chút thức ăn, hít sâu một hơi, cô đi tới trước cửa phòng ngủ của Hắc Diêm Tước.
Từ sau buổi sáng phục vụ hắn đi tắm, ầm ĩ không vui một trận, mãi đến ban đêm, cô mới lại tới đây.
Nghe những người hầu nói, suốt cả một ngày, hắn đều không chịu ăn cơm, vô luận là người nào tới đây, hắn đều quát đuổi đi! Hắn hành hạ người khác như vậy, kỳ thực bị hành hạ nhất, vẫn là chính hắn, không phải sao?
Tường Vi thở dài, đặt cái khay trong tay xuống, gõ cửa phòng hắn mất cái, cửa không có khóa.
Bên trong không có một tia phản ứng!
Có lẽ hắn đã ngủ đi, cô phỏng đoán.
Vì vậy, khe khẽ đẩy cửa đi vào, nhất thời một mùi thức ăn hôi chua xông vào mũi, Tường Vi không nhịn được che lỗ mũi.
Cả phòng đen tuyền, cô đưa tay dò tìm công tắc đèn, mở.
Chỉ có một chiếc đèn treo tường vàng vàng sáng lên, giống như năm mười ba tuổi lần đầu tiên cô bước vào phòng hắn vậy, ánh đèn chiếu ra chùm ánh sáng mờ ảo, đem cả phòng trở nên bí hiểm, hắn cũng chính là người đàn ông như vậy, cô càng hiểu rõ hắn, thì biết rõ hắn thực ra là người cố chấp đến điên cuồng.
Những năm gần đây, hắn thích những thứ đồ này, tỷ như thích đèn nhỏ như vậy, thích môi trường tối tăm, đồ trang trí đã thích thì sẽ không thay đổi, dường như chính hắn cũng không làm sao thay đổi
Có lúc cô suy nghĩ, thứ gì được hắn thích, có lẽ là rất đáng sợ đi, người cố chấp giống như hắn, nếu như có thích một người. . . . . . thì sẽ như thế nào? Nghĩ tới đây, Tường Vi âm thầm thở dài, mau chóng gạt đi cái suy nhĩ không thể tưởng tượng nổi ấy, khổ sở nâng lên khoé môi, cô biết, vô luận như thế nào, người kia cũng sẽ không là cô. . . . . . (van: ngoài đời ai cũng ngu như cô này chắc tui chớt, nghĩ ra nếu như Tường Vi khéo léo tí thì HDT đã yêu say đắm từ 5 năm trước r chăng phải khổ thế)
“Tiên sinh?”
Cô vẫn như trước kia như dịu dàng gọi hắn, nội tâm cô, cô vẫn không cách nào gọi tên hắn một cách tự nhiên, cho dù là hiện tại hắn bị chấn thương chân tạm thời, thì trong lòng cô hắn vẫn cao cao tại thượng, chạm không đến,cô và hắn luôn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, mà thứ khoảng cách kia lại là chỗ khiến cô thống khổ và bất đắc dĩ, bao hàm quá nhiều ám ảnh quá khứ, khiến cô e sợ.
Đi vào trong phòng, Tường Vi bưng khay lên, nhíu lông mày nhìn cả phòng bừa bãi dơ bẩn, sáng sớm mới dọn dẹp cho hắn xong, đến tối lại trở thành một đống hoang tàn.
Liếc mắt nhìn sang, trên ga chiếc giường lớn màu đen co ro một thân hình, nằm không nhúc nhích, nhờ có ánh sáng mờ ảo, cô có thể nhìn rõ sườn má của hắn, giống như đang ngủ, đường nét đẹp như được tạc tượng.
Xe lăn nằm lăn lóc trên sàn nhà, sáng nay sau khi cô đi ra, trong lòng vẫn lo lắng hắn trong phòng tắm không bò dậy nổi, cho nên gọi bác Hải tới, nhưng mà sau đó lại nghe bác Hải nói, hắn hầu như không chịu phối hợp, còn đuổi tất cả mọi người đi, lại biến thành thành con sư tử cuồng nộ đó, ai cũng không dám đến gần!
Nàng ngồi xổm người xuống bắt đầu thu lại sàn nhà dơ bẩn.