Cho dù là một giây lướt qua Hắc Diêm Tước mặt mũi hờ hững ngay bên cạnh, cô cũng không ngừng lại chút nào, khăn che mặt hơi phất phới do cô đang chạy, xẹt qua trước mũi Hắc Diêm Tước, lưu lại một mùi hương dìu dịu, khi anh lấy lại tinh thần thì cô đã chạy ra xa, chỉ để lại bóng lưng đã có vô số vết thương, dần xa cách tầm mắt anh . . . . .
Tim hung hăng bị đâm! Trong nháy mắt, cảm giác xa lạ mạnh mẽ lan tỏa trong lồng ngực! Một đêm thôi, rốt cuộc tối hôm qua cô đã trải qua những gì? Lông mày anh tuấn của Hắc Diêm Tước hơi nhíu lên, nhưng thủy chung vẫn đè nén nội tâm đang dậy sóng, hai quả đấm không khỏi nắm chặt, nhìn cô xông tới ôm chặt lấy Dick, gương mặt cười vui vẻ!
Đáng chết, người phụ nữ này hiển nhiên còn chưa chấp nhận rằng mình sẽ trở thành vương phi Saudi tương lai! Sáng sớm ra không chàng chàng thiếp thiếp với … thì lại chạy tới ôm ôm ấp ấp người thiết kế ‘Ny thường’ từ năm năm trước.
Thật đáng giận! Trước mặt bao người, anh nắm chặt nắm đấm, vẫn nhịn đi, nhưng ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn từng cử động của Tường Vi và Dick…
“Tường Vi, đã lâu không gặp.” Dick vẫn là người ấm áp giống ánh mặt trời y như năm năm trước, chỉ là đã có thêm một phần hơi thở thành thục của người đàn ông.
Tường Vi không nhịn được xông về phía trước ôm lấy Dick một cái, “Đã lâu không gặp, Dick! Mấy năm nay anh tốt không?”
Dick gật đầu một cái, dịu dàng cười, “Ừ, kể từ sau khi ‘Ny Thường’ rút lui khỏi thị trường Trung Quốc, anh đã đi Pháp, may sao cũng phối hợp với một tổ tạo hình chuyên nghiệp hoàn thành công việc, hôm nay anh cũng hơi bất ngờ, tuy là có nghe thấy tin tức em sắp thành vương phi Saudi, nhưng mà gặp được em thế này, vẫn thấy hơi… kích động! Em thì sao? Những năm qua có khỏe không? Chúc mừng em sắp trở thành vương phi Saudi!”
Năm năm trước, tin tức cô mất mạng ở vịnh Tokyo, thật sự quá gây sốc, lúc nghe tin cô còn sống, lại còn sắp gả vào hoàng thất Saudi, Dick cũng thấy mừng cho cô.
Tường Vi nở nụ cười khổ, nhưng mỉm cười ngay lập tức, “Cảm ơn anh, em đều tốt cả…”
Nói chuyện với Dick một hồi, đoàn người đi chụp ảnh cưới tụ tập lại, chia nhau ngồi lên trực thăng của Alva Aure, tiến về địa điểm chụp ảnh đầu tiên, sa mạc….
Trong sa mạc, cát vàng tung bay, nhưng khung cảnh bát ngát hoang vu này cũng có vẻ đẹp ma lực của thiên nhiên.
Loạt ảnh này có tên gọi là ‘Cát chảy quyến luyến’. Alva Aure là người đàn ông rất lãng mạn và đa tình, anh ta luôn yêu thích những thứ phù hoa, thật ra cũng khó trách anh ta, từ nhỏ anh ta đã học được thói xa hoa, không cần làm mà vẫn có ăn, chỉ dựa vào dầu mỏ cũng có thể sống sung túc cả ba đời. cho nên phần lớn thời gian của anh ta tiêu tốn trên cơ thể phụ nữ, cũng vì vậy, tình yêu với anh ta cũng chỉ là những miếng bánh ngọt mà thôi.
Tường Vi là một trong số đó, là cô gái làm anh ta nhớ nhung lâu nhất, cũng là người phụ nữ anh ta muốn cưới làm vương phi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy! Không phải người thê thiếp nào cũng được manh cái danh hiệu vương phi.
Trên sa mạc, sương trắng mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy một biển cát mênh mông không có kết thúc, im lặng trang nghiêm, chỉ một màu sắc đơn điệu, vĩnh viễn là màu vàng rực. Biển cát này, từng dãy lớn nhấp nhô, do cát đọng mà thành nhưng lại có sức mạnh đủ để chôn vùi người ta.
“Tường Vi, em có mệt không?”
Alva săn sóc lau mồ hôi trên mặt Tường Vi, anh ta lớn lên trong sa mạc, đã hoàn toàn thích nghi hoàn cảnh nơi đây, anh ta nhiệt tình yêu thương sa mạc, cho nên sa mạc là nơi đầu tiên được chọn để chụp ảnh cưới. Nhưng mà anh ta quên mất khả năng thích nghi của Tường Vi.
Mấy tiếng đồng hồ phơi nắng, da thịt Tường Vi đã biến thành màu đỏ nhạt, nhưng vẫn cố chịu đựng thời tiết nóng bức, chờ đợi để cùng Alva và tổ chụp ảnh chụp lấy một loạt hình.
Hợp tác với Dick, cứ như được trở lại năm đó khi chụp hình cho ‘Ny Thường’, cảm giác cứ như trong mơ.
Cô ngạc nhiên, Hắc Diêm Tước thế mà cũng theo đến, nói là muốn đi ngắm sa mạc, tâm tư của người đàn ông này làm Tường Vi cảm phục lần nữa, anh sợ cô sẽ bỏ trốn trong sa mạc chăng?
“Alva, không còn sớm nữa, nên về thôi, trời tối trong sa mạc có thể sẽ gặp chuyện không may.” Hắc Diêm Tước nghỉ trong lều mới biết, thừa dịp thợ chụp đang tạm nghỉ ngơi, anh cầm mấy chai nước sang, nhíu mày nói.
Tường Vi nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đeo kính của người đàn ông, anh vĩnh viễn có một dáng vẻ cao ngạo không ai bì nổi… có điều, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đầu, đột nhiên thấy hơi choáng.
“Nói cũng đúng, không còn sớm nữa, để tôi gọi trực thăng tới đây.” Alva nói xong, bèn lấy điện thoại gọi cho phi công.
Tường Vi xoay người, kéo váy cưới, không thèm để ý tới Hắc Diêm Tước, một mình đi tới một đụn cát khác.
“Cô định đi đâu đấy?”
Cho đến lúc cô đã đi cách đó một khoảng, Hắc Diêm Tước ở phía sau gọi cô lại, kìm giọng rất thấp, có ý tránh tai mắt của Alva.
Tường Vi cau mày, cũng không dừng lại, chẳng lẽ anh không biết, cô cố ý tránh anh?
“Thẩm Tường Vi! Đáng chết, cô định đi đâu đấy? Ở đây là sa mạc.”
Giọng Hắc Diêm Tước hơi tức giận, bám sát cô, rồi giữ vững khoảng cách, anh không muốn những người khác sinh nghi.
“Thẩm Tường Vi! Đứng lại cho tôi.”
Quả nhiên là nổi giận!
Tường Vi đang nâng váy, chợt chạy vào trong sa mạc, cô không muốn nghe thấy giọng anh nữa, khó khăn lắm mới quyết định được, cô sẽ không để cho người này dễ dàng lung lay mình.
Tất cả mọi chuyện tối qua, đã cho cô hoàn toàn tin rằng, người đàn ông này từ đầu tới cuối luôn là vấn nạn của đời cô.
Cô sẽ thoát khỏi nó, có lẽ sẽ phải đi xa, gả cho Alva cũng tốt, gả cho ai khác cũng tốt, lúc này đây, cô chỉ muốn một cuộc sống bình thản.
Cho nên cô chạy như điên, đá văng giày cao gót dưới chân, bàn chân dẫm lên mặt cát nóng bỏng, làm cô bị thương! Cắn chặt răng, cô không dừng lại, cho dù trong sa mạc không thấy được điểm cuối, cô cũng muốn chạy tới nơi cô không nghe thấy gì nữa…