Ngồi trong xe chú Hải, Tường Vi ôm Tiểu Trạch, lẳng lặng nghe chú Hải kể chuyện cũ của Tước. Trong lòng lẫn lộn năm vị.
“Tường Vi tiểu thư, những năm gần đây, nhất là mấy năm chân tiên sinh bị thương, mỗi lần chú Hải nhìn đều thấy xót xa. Mới vừa nãy tiên sinh gọi điện bảo với chú, nói cháu phải đi, ngài lo lắng hai mẹ con cháu không có chỗ nào để đi, nên đặc biệt phái chú đưa hai người tới biệt thự nhà họ Thẩm, cho cháu yên tĩnh cũng tốt, đừng trách tiên sinh, ngài không có ý gì khác đâu, chỉ muốn cho cuộc sống của hai mẹ con cháu dễ dàng hơn thôi.”
Sau khi chú Hải nói xong những lời này, trong xe trầm mặc, cuối cùng Tiểu Trạch không nhịn được mà mở miệng, “Bác Hải này, cái chị hôm nay là ai vậy? Cái người cao cao, cột tóc đuôi ngựa ý?”
“Cháu là nói Niệm Tư tiểu thư sáng nay vừa mới tới sao? Ha ha, thật ra thì bác cũng không biết rõ lắm, tiên sinh không giới thiệu thân phận cô ta, nhưng mà bác nghĩ chắc chắn không phải là cái kiểu quan hệ như các cháu tưởng tượng đâu.” Chú Hải, nhìn Tường Vi và Tiểu Trạch qua kính chiếu hậu một cái, giải thích.
“Ơ, chú cho là bọn cháu tưởng tượng ra một mối quan hệ như thế nào? Thật ra thì chú Hải, chú nói những chuyện này là có dụng ý, không phải cháu không hiểu. Cháu đã lớn lên như thế nào, chú cũng biết rồi, đúng không? Có lúc, không phải là cháu không muốn tiếp tục, mà là không có cách nào tiếp tục…”
Cô mím môi cười nhạt, cô đã đoán được quá khứ của anh có những nỗi đau, nếu không anh sẽ không hận cô tới thấu xương như vậy, nhưng những nỗi đau trong quá khứ của cô, đều là do anh ban phát cho, chỉ có cô biết quá khứ kia có bao nhiêu đau đớn, đến bây giờ cũng không có cách nào hồi phục lại.
“Nhưng Tường Vi tiểu thư, lần này hai người trở lại, chú đã thấy tiên sinh đối xử với cháu, so với quá khứ thật sự đã khác đi. Mặc dù ngoài miệng ngài không nói ra, nhưng sau bao nhiêu năm, ngài một thân một mình rất cô độc, có lẽ ngài cũng khao khát có được một gia đình ấm áp. Khi ngài vẫn còn ngồi xe lăn ấy, thường hay hỏi chú: Lão Hải, tôi vô dụng lắm nhỉ? Một người đàn ông ngay cả đứng cũng không đứng nổi, có phải là dụng hết mức hay không? Tường Vi tiểu thư, cháu không biết chứ, lúc tiên sinh nói xong câu đó, chú Hải nhìn mà xót xa kinh khủng!...”
“Tiên sinh cao ngạo như vậy, lại giống như một đống bùn loãng, trốn tránh trong phòng. …Sau này, cháu xuất hiện, là cháu cứu vớt ngài ấy, Tường Vi tiểu thư, điều này là không thể nghi ngờ, đủ để có thể thấy được địa vị của cháu trong lòng tiên sinh…”
Chú Hải nhớ lại những năm đó, khóe mắt cũng ươn ướt, tóm lại, hai người họ ai cũng khổ.
Nhưng anh ta gần như đã hủy diệt cháu… Tường Vi cười khổ trong lòng, không nói gì thêm nữa. Nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa xe, thật tốt, mùa xuân về hoa nở sắp tới rồi sao?
Quanh đi quẩn lại, đã qua hơn 10 năm, cô mới một lần nữa trở lại cái nhà này.
Lúc bước từ trên xe xuống, chống mắt, nhìn thấy căn biệt thự cũ này, trong mắt Tường Vi đã ngưng tụ đầy nước mắt. Nơi đây, từng là nơi cô sống hơn 10 năm, ngọt bùi cay đắng, đều nếm tận ở nơi đây.
“Tường Vi tiểu thư, sau này sẽ có người giúp việc tới quét dọn, cô cứ ở tạm đã nhé.”
“Cảm ơn chú, chú Hải!”
“Đừng nói vậy, là tiên sinh giao phó chú làm vậy. Tiên sinh còn nói, hai mẹ con cháu cứ yên tâm sống thoải mái ở đây, tạm thời ngài sẽ không tới quấy rầy hai người. Để Tường Vi tiểu thư từ từ làm quen, từ từ hồi phục, ngài còn nhờ chú chuyển lời, ngài sẽ đợi cháu quay về.”
Chú Hải thuật lại lời Hắc Diêm Tước giao phó, không sót một chữ nào, trong giọng nói có chút thở dài thườn thượt.
Ngón tay hơi run rẩy, Tường Vi hít sâu một hơi, vì sao những lời này, anh không tới mà nói trực tiếp với cô? Có điều, này cũng là tác phong của anh mà, kiêu ngạo y như chim công. Nhưng, cứ cho là anh nói vậy đi, cô phải làm sao đây? Cô thấy hơi mông lung.
“…Vâng, cảm ơn chú, cháu không cần người giúp việc đâu, cảm ơn ý tốt của anh ta, chú cứ về trước đi, chú Hải, chỗ này có cháu và Tiểu Trạch là được rồi.”
Chú Hải gật đầu một cái, không lay chuyển được Tường Vi, không thể làm gì khác là lái ô tô trở về.
“Mẹ, đây là đâu?” Tiểu Trạch đứng trước ngôi nhà cũ, nhỏ giọng hỏi.
“Chỗ này… là nơi mẹ ở khi còn nhỏ. Cũng là nhà ông bà ngoại con.”
Bế Tiểu Trạch lên, cô đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi vào, nhìn vách tường cũ nát không được tu sửa, nhìn nội thất phủ bụi, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má.
[Ba ba …. Đừng đánh mẹ.]
[Mày câm mồm cho tao, đừng gọi tao là ba! Mày không xứng làm con gái tao!]
[Tường Vi! Mẹ thật sự xin lỗi con…]
Từng mẩu chuyện cũ thay nhau tái hiện trước mắt, cha cô ngày ngày đêm đêm say sỉn, đánh đập mẹ cô bất kể ngày đêm, chỉ tay vào mũi cô mắng cô là tiện chủng, lúc này đây, cuối cùng cô cũng đã hiểu, cô chỉ là kết quả ba cô cưỡng bức mẹ cô mà có. Đứa trẻ do mẹ cô bị cưỡng bức mà sinh ra, chắc chắn không được quan tâm không được yêu thương, mẹ cô không yêu ba cô, bà yêu Diệu Tư, yêu không được bỏ không xong, những ân ân oán oán này càng làm mối thù hai nhà Thẩm – Hắc sâu sắc hơn, cuối cùng còn liên lụy tới cả tính mạng…
Thù hận này, làm cho cô mệt mỏi, buông tha là đúng, ngoảnh nhìn lại, nhớ lại tuổi thơ, nhìn từng gian phòng từng gian phòng, cho tới một gian phòng cuối cùng, ngón tay Tường Vi lạnh lẽo, trong lòng căng thẳng hết mức, nhìn nhìn Tiểu Trạch đang im lặng, cô khẽ cười, hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra__
Một tấm ảnh cưới đã cũ rơi vào mắt cô.
Đôi mắt ầng ậc nước, che miệng lại, nhìn chăm chú tấm ảnh cưới treo trên tường, sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng.
“Mẹ, họ là ai?”
Im lặng một hồi lâu, thả Tiểu Trạch xuống đất, nhẹ nhàng đi tới trước tấm ảnh, khẽ nói,
“Mẹ… con đã trở về!...”