“Ha ha ha… Dưa chuột nhỏ của anh (Ở Ả-rập, dưa chuột là cách tình nhân thân mật gọi nhau - chú thích của tác giả), em xem, nơi này đã nóng lên vì em, em làm anh nhung nhớ suốt năm năm, đêm nay thật là một đêm kích động lòng người, vương phi của anh, anh sẽ yêu em thật tốt…”
Alva Aure kích động nói, vừa vói một chân vào trong bể nước, trên khuôn mặt tràn ngập dục cảm thâm thúy quyến rũ, nở nụ cười rạng rỡ___
“Alva!” Tường Vi lập tức quát to, ánh mắt liếc thấy tấm khăn lông lớn màu trắng, cô nhanh chóng nhổm lên khỏi bể nước, tóm lấy tấm khăn lôi xuống nước, nhanh chóng bao lấy mình, tầm mắt không rời Alva, chăm chú nhìn từng động tác của anh, Trời ơi, cô không biết liệu mình có chấp nhận nổi sự đụng chạm thân thể của anh ta không nữa, vốn dĩ việc cưới một người đàn ông mình không yêu đã cần dũng khí rất lớn rồi.
“Ha ha, đừng sợ, anh biết người phương đông bọn em hay thẹn, nhưng đừng lo, anh sẽ dịu dàng, không tin thì em cứ hỏi 16 người kia đi, mỗi một người bọn họ anh cũng đều yêu thương như thế này… Đến đây, người đẹp của anh, để anh nếm thử hương vị ngọt ngào của em coi nào…”
Alva là một người đàn ông rộng rãi lại đa tình, anh ta háo sắc, nhưng không hạ lưu, suy nghĩ của anh ta rất cởi mở, anh ta luôn cho rằng một người đàn ông có thể cùng lúc yêu nhiều phụ nữ, trên mỗi người đàn bà anh ta luôn tìm kiếm một thứ giống nhau, bởi có bối cảnh xuất thân hiển hách và sức quyến rũ của chính mình, thường thì anh ta chẳng cần tốn nhiều công sức cũng ôm được người đẹp về, Tường Vi cũng không ngoại lệ.
Đêm nay, anh ta đã khó mà nhịn được dục vọng đang giày vò, anh ta thèm khát Tường Vi đã lâu, đến nỗi, từ lần đầu tiên trông thấy cô, anh ta đã muốn ngay lập tức đè nghiến cô ra mà mây mưa.
“Alva! Tôi còn chưa sẵn sàng! Anh mau đi đi, không thì đi tới chỗ 16 người kia, thật không phải, bây giờ tôi còn chưa thể!” Tường Vi túm cái khăn chặt hơn, trong lúc Alva đang là tới gần, cô chật vật vọt lên khỏi bồn tắm, nhanh chóng đi ra, đang lúc cô sắp lên khỏi miệng bể, cơ thể chợt bị hai cánh tay từ phía sau tóm chặt___
“Đừng cự tuyệt anh! Tình yêu của anh, anh rất nhớ em, anh yêu em...”
Alva đã lâm vào mê mẩn, ôm lấy Tường Vi từ phía sau, cúi đầu tham lam vuốt ve sau gáy cô.
“Đừng!” Toàn thân Tường Vi như bị điện giật, cực kỳ khó chịu! Sự vuốt ve của anh ta như hàng vạn con côn trùng cắn lên da thịt cô, làm dạ dày cô cuồn cuộn! Tuy là cô hận Tước, nhưng trừ anh ra cô không chấp nhận được sự thân mật của người đàn ông khác, cô thấy ghê tởm!
“Dừng lại đi! Alva, anh điên rồi!”
Tường Vi không ngừng giãy dụa, chân cô cuồng loạn đạp về phía sau, nước văng tung tóe khắp nơi, nhưng đều bị Alva khéo léo tránh được.
“Tình yêu đừng tức giận, anh thật sự rất yêu em…”
Alva đối xử với phụ nữ không ngoan độc như Hắc Diêm Tước, anh ta rất thương tiếc phụ nữ, cho nên dù anh ta dùng sức mạnh ôm chặt Tường Vi, nhưng tuyệt đối sẽ không xâm phạm cô khi cô chưa tình nguyện, chỉ là vì anh ta quá nhớ thương cô mà thôi, anh ta nói những lời dỗ ngọt, đây là phương thức anh ta luôn dùng, nhưng xem ra không có hiệu quả với Tường Vi.
“Buông ra ngay, Alva!”
Tường Vi hét ầm lên, cô sắp không chịu nổi nữa, vì sao đàn ông cô từng biết đều bá đạo như thế, chẳng ai để ý đến cảm giác của cô, hoàn toàn không quan tâm xem cô có muốn hay không! Trong lúc hoảng loạn, cô há miệng hung hăng cắn lên cánh tay Alva.
“Á…” Alva đau đớn hét to, lập tức thả Tường Vi ra, vỗ vỗ nơi đang phát đau trên cánh tay, trên đó đã có một vòng dấu răng đỏ tươi, anh ta không dám tin mà mở to mắt, lửa giận chợt bùng lên, “Không phải là em đã đồng ý sẽ làm vương phi của anh sao? Vì sao không cho anh đụng vào em? Uổng phí tình yêu của anh, nếu mà em đã không muốn thì sao không nói sớm, sao còn tới đây?”
“Yêu?”
Tường Vi cười thê lương, có một số đàn ông luôn nói yêu, có những người thì cả đời chẳng bao giời nói lời yêu, nhưng làm gì có người đàn ông nào thực sự yêu người mà anh ta mới quen có một ngày? Cô không tin, Alva chỉ thèm muốn sắc đẹp của cô thôi, cứ nhìn vào đám thê thiếp của anh ta mà xem, anh ta vốn chẳng biết thế nào là yêu, tình yêu chân chính thì sẽ là duy nhất, nếu yêu một người, trong mắt sẽ không nhìn thấy ai khác nữa.
Tường Vi hít sâu một hơi, lảo đảo bước đi, nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, nhặt quần áo ôm vào trong ngực, tấm khăn choàng đã ngấm toàn nước, ấp vào người cô, càng lúc càng lạnh, “Alva, tôi rất cảm tạ vì sự đối xử đặc biệt anh dành cho tôi, nếu tôi đã đến đây, thì tôi cũng đã chuẩn bị để làm vợ anh rồi… nhưng mà sau khi chúng ta kết hôn rồi, chúng ta mới có thể làm việc ấy… Chỉ tại hiện giờ tôi vẫn chưa thích nghi nơi này thôi.”
Alva giương mắt, tinh tế nhìn Tường Vi một lúc, lúc này đây cả người cô ướt át ôm đống quần áo, hơi run run, mái tóc tán loạn vì mới vừa giãy dụa, cô như này trông thật u buồn, nhưng cũng đẹp không gì sánh nổi, chẳng cần nghĩ nhiều, thứ nơi giữa hai chân anh ta lại ngóc đầu dậy.
Tằng hắng hai cái, Alva không cam lòng để người thật vất vả mới ôm ấp được rời đi, đành gật đầu: “Nếu vậy, anh sẽ cho em thời gian để em thích nghi. Anh không phải là người thích nói chơi, em đừng để anh thấy vọng nhé!” Dứt lời, anh ta cũng bước lên khỏi bồn tắm, nhặt tấm áo choàng lên, một lần nữa mặc vào, anh ta xoay người, ánh mắt dừng trên người Tường Vi, nói một câu ngắn gọn, “Ba ngày sau đại hôn!” Sau đó trầm ổn bước khỏi nhà tắm.
Trái tim Tường Vi lạnh dần cùng cơ thể, cô đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh như thế nào? Có lẽ… từ nay về sau, cô sẽ phải sống dựa vào cung điện màu vàng này.
Đại hôn là không thể tránh né được, cô rất hiểu Tước, Tiểu Trạch… Trong lòng Tường Vi tiếc xót, bàn tay run run cởi tấm khăn ướt sũng ra, mặc quần áo vào…