Lực Minh ít nhiều gì cũng đoán được nguyên nhân, tính khí của tiên sinh cũng đã từng được nghe kể, tiểu thư Tường Vi là một cô gái hiền lành như thế, e là con bé đã phải chịu khổ rồi!
Tường Vi nhìn quét mắt nhìn quanh nhà gỗ nhỏ này, nụ cười trên mặt ảm đạm dần, cô không nhịn được đưa bàn tay đang quấn băng gạc lên vuốt vuốt mép giường, chặm rãi nói: “Có lẽ không thể sống ở được thêm bao lâu nữa rồi…..”
Cô mang thai rồi, chuyện này e là không giấu được bao lâu nữa, thế thì vận mệnh của đứa bé này sẽ ra sao đây? Cô quả thật không dám tưởng tượng đến. Trong mắt tiên sinh cô vốn chỉ là một con ‘tiện chủng’, liệu ngài ấy sẽ thừa nhận đứa con do ‘tiên chủng’ sinh ra sao?
“Tường Vi, Tường Vi?”, Chú Lực Minh kêu cô hai tiếng cô mới hết thất thần, “Nơi này cũng dọn dẹp được kha khá rồi, chú đi trước đây, không làm phiền con nữa.”
Tường Vi gật đầu, nói: “Cám ơn chú, chú Lực Minh.”
Sau khi Lực Minh rời khỏi, Tường Vi liền cắn răng nhịn đau đến phòng tắm tắm rửa, rồi đem gối mền ra ngủ.diễ↕n∞đ↕àn♪lê☾qღuý☾đ↕ôn
Những ngày này, cô đã quá mệt mỏi, đã rất lâu rồi không ngủ ngon như vậy, cô như quay về với những ký ức tuổi thơ, trong mơ có nụ cười ấm áp và giọng nói dịu dàng của mẹ: Tường Vi, Tường Vi….
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Sáng sớm hôm sau, lúc trời đang tờ mờ sáng thì có tiếng rầm rập ồn ào từ bên ngoài truyền đến tai Tường Vi. Ban đầu vì cảm giác tiếng đó có vẻ rất xa, nên cô cũng không để ý, nhưng những tiếng rầm rập đó lại càng lúc càng lớn, khiến Tường Vi đang mơ giấc mộng đẹp cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Cô lơ lơ mơ mơ đem áo quần mặc vào rồi chạy ra khỏi căn nhà nhỏ, chuẩn bị đi xem xem tình cảnh bên ngoài.
Không ngờ rằng khi cô vừa bước ra khỏi cửa liền thấy mấy chiếc máy xúc đất đang ầm ầm hoạt động đem vườn Tường Vi san bằng! Những bông hoa xinh tươi của ngày hôm qua đã không còn nữa, mọi thứ đều bị chiếc máy xúc đất ủi đi hết rồi!
“Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Tường Vi bụm chặt miệng, không thể tin nổi mà nhìn tình cảnh trước mắt, họ rốt cuộc là đang làm gì thế, họ đã hủy đi một biển hoa tuyệt đẹp, hủy đi cái vườn Tường Vi này rồi đấy!diễ↕n∞đ↕àn♪lê☾qღuý☾đ↕ôn
Tường Vi thấy chú Lực Minh đang cầm cây cuốc cuốc đất, cô liền chạy qua đó, mặc kệ tiếng ầm của máy xúc đất lẫn cát bụi đang bay tứ tung.
Chú Lực Minh, chuyện gì xảy ra thế? Họ rốt cuộc đang làm gì vậy, những cây này đang nở hoa đẹp thế cơ mà……”
Lực Minh quay người nhìn Tường Vi đang gấp gáp chạy đến, ông thở dài nhưng dáng vẻ lại rất bình tĩnh, ông nhìn về phía chiếc máy xúc đang hoạt động, nặng nề nói: “Đây đều là ý của tiên sinh….”
Tường Vi hít một hơi lanh: “Ngài ấy về rồi sao? Tại sao chứ?”
“Tiểu thư Tường Vi, nơi này nhiều bụi, cô quay về nhà nghỉ ngơi đi.” Lực Minh cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ kêu Tường Vi rời khỏi. Thực ra cảnh tường này ông vốn đã lường trước, từ lúc Tường Vi mong chờ nơi này nở hoa, thì ông đã biết cho dù nơi này có nở hoa đi nữa, tiên sinh cũng sẽ hủy hoại nó!
“Trời ạ! Tại sao? Tại sao ngài ấy phải làm như vậy? Vườn Tường Vi khó khăn lắm mới nở hoa, tại sao phải hủy nó đi chứ? Chú Lực Minh tốn công sức chăm sóc nó lâu như vậy, không phải chỉ trông mong nó nở hoa sao? Tại sao giờ hoa nở rồi, cuối cùng cũng có thể ăn nói nói tiên sinh rồi, thì ngài ấy lại hủy nó đi?”
Tường Vi không thể hiểu nổi, kết quả của sáu năm chờ đợi khổ cực như vậy, thế mà chỉ cần một đêm đã có thể san bằng nó!
“Tiểu thư Tường Vi, chẳng lẽ cô tưởng tôi ở đây nhiều năm như vậy, thực sự không trồng ra nổi một bông hoa sao?”
Lực Minh nặng nề thở dài, rồi nhẹ nhàng nói với Tường Vi,: “Là tiên sinh không cho phép vườn Tường Vi được nở hoa, không cho phép cây cỏ được kết trái, tiên sinh không muốn nhìn thấy cảnh vườn Tường Vi trăm hoa khoe sắc, vườn Tường Vi vốn phải là một nơi hoang tàn, cô hiểu chứ?”diễn↕đàn♪lêღquý∞đôn
Tường Vi ngạc nhiên, cô dám tin nổi lời của chú Lực Minh, “Những năm này cây không nở hoa cũng chỉ vì ngài ấy không cho phép? Chỉ vì ngài ấy không muốn? Đúng không?”
Lực Minh gật đầu, chính ông là người phải mở to mắt nhìn cảnh tương vườn Tường Vi nở hoa rồi lại phải biến thành một nơi hoang tàn, ông đã phải tận mắt chứng kiến công sức của mình bị đổ biển, “Tối hôm qua tiên sinh quay về, thấy cảnh tượng vườn Tường Vi như thế, liền gọi tôi phải ngay lập tức san bằng nơi này, tiểu thư Tường Vi, qua ngày hôm nay, chú Lực Minh phải tạm biệt với con rồi.”
“Hả? Tại sao?” Tường Vi đau lòng nhìn cảnh tượng hoang tàn này, cô không ngờ người đó lại có thể tàn bạo đến thế, ♪đⓛl☾q♪đ“Chỉ vì chú để cho vườn Tường Vi nở hoa nên phải chịu phạt sao?”
“Đúng vậy, để cho vườn Tường Vi nở hoa là thất trách của tôi.” Lực Minh cười ảm đạm, đây cũng là kết quả mà ông đã dự đoán được trước rồi, cũng tốt, nhân cơ hội lấy lý do này rời khỏi, ông không muốn lưu tại cái nơi thương tâm này nữa.
Tường Vi không nhịn được hít một hơi lạnh, “Thế… chú sớm đã biết vườn Tường Vi nở hoa sẽ liên lụy tới chú rồi? Chú sớm đã chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy hình phạt rồi, đúng không? Chú Lực Minh, thế chẳng phải là con đã liên lụy đến chú sao? Đều tại con nhất quyết cắt đi những cành cây bị sâu đó, tại con cứ nhất định muốn vườn Tường Vi nở hoa…. Con xin lỗi….”
Cho tới lúc này cô mới biết rằng: Vườn Tường Vi tuyệt đối không được phép có hoa nở!
“Chú không trách con, tiểu thư Tường Vi….” Lực Minh cảm thấy rất áy náy, ông đã ngán ngẩm nơi này, ông chỉ muốn kiếm một lý do nào đó để rời khỏi mà thôi, cho nên ông mới không ngăn cản hành động của cô lúc đó, “Không liên quan đến con, con không cần phải tự trách bản thân, mọi thứ rồi cũng sẽ kết thúc thôi, chú Lực Minh cũng không còn trẻ nữa, chú muốn về quê nhà dưỡng lão, đó cũng là một lựa chọn tốt, đúng không?”
Tường Vi nhìn khuôn mặt chất phác của chú Lực Minh,làm một người làm vườn không thể cho cây nở hoa có lẽ cũng rất cực khổ, cô cảm thấy ngẹn ngào, “Con phải đi kiếm anh ta…. Con phải đi kiếm anh ta…. Chú Lực Minh, con sẽ không để chú phí bỏ công sức oan uổng như vậy đâu, mọi thứ đều không nên có kết cục này…….”