Hắc quản gia nói, tiên sinh đã nhận nuôi mình, từ nay về sau, mình chính là người nhà họ Hắc rồi, bất kể lúc trước họ gì, bây giờ tất cả đều phải chuyển thành họ Hắc.
Mẹ từng nói, mình mười tuổi, đã cần phải hiểu chuyện rồi, cho nên mình chỉ yên lặng gật đầu với Hắc quản gia, không dám có bất cứ ý kiến gì.
Nhưng mà mình rất nhớ Thẩm gia, rất nhớ lúc mẹ ôm ấp, nhưng mình biết rõ, tất cả những cái đó đều đã thành mây khói.
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn phiền muộn của Hắc quản gia, không khỏi hoài nghi, vị “Hắc tiên sinh” chưa từng gặp mặt kia có phải là một ông lão kỳ quái hay không ?
Nhưng mà, mình cần phải cảm tạ lòng tốt của ông lão đó, vì đã để cho mình một lần nữa có cái gọi là “nhà”
– – – – – – – – – – – – – – –
Tòa thành của nhà họ Hắc, thoạt nhìn bề ngoài chính là một tòa thành toàn màu đen, có diện tích hơn một ngàn hecta (hơn100 triệu m2), các tầng có kiến trúc chằng chịt hấp dẫn, giống như một mê cung cực kỳ rộng lớn, lại thêm màu sắc nặng nề, càng làm không khí trở nên nặng nề.
Tường Vi Viên nằm ở khu phía tây của nhà họ Hắc, có diện tích mấy trăm mẫu, liếc mắt nhìn qua, nhưng lại như một cánh rừng cành lá sum xuê, mặc dù vườn gọi tên là “ tường vi”, nhưng lại không trồng tường vi, lại trồng đủ loại cây ăn quả, chẳng thà gọi là “Quả Viên” cho chính xác.
Nhưng mà, ai cũng không rõ, tại sao lại gọi là “Tường Vi Viên”
“Tiểu thư Tường Vi, cháu(*) nghỉ ngơi một chút đi, Tường Vi Viên rất rộng, vài ngày tới cũng không đủ để quản lí hết đâu.” Người làm vườn Lực Minh chất phác hướng về phía thân hình bé nhỏ nói.
(*) vì 2 người thân r nên mình xưng chú-cháu nhé)
Tường vi đứng trong bụi rậm, trên đầu quấn một cái khăn vải màu hồng nhạt, cả người mặc trang phục làm vườn, mang theo một cái rổ, xoay người đi sâu vào bụi, cẩn thận vẩy bột diệt côn trùng lên đất, "Không sao, chú Lực Minh, cành này đã có vài con sâu, có phải cắt chúng không"
“Tuyệt đối không được, ở đây từng cọng cây ngọn cỏ đều không được tùy tiện cắt bỏ, ngộ nhỡ bị tiên sinh biết được, chỉ sợ sẽ càng rước thêm phiền toái!” Lực Minh vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy lên phía trước, thuận tiện chỉ dạy lại Tường Vi, đem cành lá bị sâu cẩn thận tỉ mỉ săn sóc, tiếp đó, lấy ra trong giỏ một nắm bột diệt côn côn trùng, tinh tế rải lên trên mặt đất.
Tường Vi ngẩng đầu, tóc dài trên trán, vẫn như cũ che đi một nửa bên mặt cô, chú Lực Minh làm cho cô không hiểu, “Tại sao cành bị sâu rồi lại không thể cắt xuống, mẹ cháu từng nói, nếu không cắt những cành cây sâu đi, nó sẽ lây truyền sang những cành cây khác.”
Lực Minh cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua nét mặt bị tóc che của cô bé, khẽ thở dãi, “Tiểu thư Tường Vi, cháu không rõ, tiên sinh không cho phép chúng ta làm như vậy. Trời cũng sắp tối rồi, đến đây, chúng ta vẩy hết chỗ thuốc dịt sâu này là có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Vâng.” Khẽ gật đầu, Tường Vi nhìn qua cành cây sâu, cầm lấy, cúi người tiếp tục vẩy thuốc trừ sâu.
Lúc này, một người đàn bà béo mập, tiếng nói to lớn, từ nơi cách đây không xa kêu lên: “Lực Minh, tối nay mang hoa quả tươi mới đến khu nhà chính, có khách dùng đến.”
Lực Minh quay đầu lại, nhìn người đàn bà béo mập, gật đầu nói: “Được, tôi lập tức đi hái.”
Người đàn bà gật đầu, hạ bước chân ục ịch rời đi.
Tường Vi thoáng nhìn bóng lưng béo mập, tò mò hỏi: “Bà ấy là ai?”
Lực Minh cầm lấy giỏ hoa quả: “Bà ấy là thím Hắc, vợ của Hắc quản gia, rất ít khi đến Tường Vi Viên, hôm nay thế mà lại bất ngờ........ Không nói nhiều nữa, tiểu thư Tường Vi, chú đi hái hoa quả trước đã.”
“Vâng, chú Lực Minh đi cẩn thận,” Tường Vi nhẹ nhàng gật đầu, nhìn chú Lực Minh sau khi đã rời đi, lần nữa cầm cành lá bị sâu lên, lén lấy ra một cái kéo nhỏ trong giỏ , nhìn quanh bốn phía một cái – –
Răng rắc! Một tiếng rất nhẹ, đem cành sâu cắt bỏ.
Tường Vi vội vàng đem cành bị sâu này giấu trong giỏ, âm thầm thở dài một hơi, khóe miệng có chút cong lên, tiếp tục làm việc.
Cô đã đến nhà họ Hắc ba tháng, lại phát hiện điều cấm kỵ ở đây rất nhiều, thật sự rất nhiều.....
-------------
Chương 4.2: Nhật ký quá trình trưởng thành (2)
Màn đêm rất buông xuống rất nhanh, mấy tiếng sấm rền phá vỡ bầu trời đêm, mưa bắt đầu từng giọt rơi xuống tí tách.
Tường Vi cầm một giỏ hoa quả tươi, chạy rất nhanh vào hành lang phòng chính của Hắc Trạch, tóc bị mưa ướt dính sát trên mặt, cô chẳng quan tâm nó, cẩn thận từng li từng tí lau nước mưa dính trên trái cây.
Lúc trước khi chú Lực Minh hái trái cây, vô ý ngã bị thương ở chân, vì vậy nhiệm vụ giao hoa quả rơi xuống người cô.
Ở nhà họ Hắc ba tháng, theo sự chỉ dẫn của chú Lực Minh, đây là lần đầu tiên, cô bước khu nhà chính của nhà họ Hắc.
Nhà họ Hắc to như vậy, đậm chất kiến trúc Baroque(*), tại thời kỳ văn hóa Phục Hưng Baroque ban đầu chính là rất kì dị và cổ quái, giống như chủ nhân của tòa thành đen này vậy.
(*) Baroque là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng. Baroque này nở nhờ và phát triển nhờ các nhân tố là nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.[1]
Nghệ thuật Baroque phát triện ở nhiều nơi thuộc châu Âu. Một trong những trung tâm lớn nhất là xứ Flandre, vùng đất ngày nay bao gồm Bỉ, Hà Lan và một phần nước Pháp. Rất nhiều họa sĩ Baroque nổi tiếng sinh sống ở xứ Flandre: Peter Paul Rubens, Rembrandt... Đây cũng là một thời kỳ hoàng kim của vùng đất này.[1]
Nghệ thuật Baroque cũng không chỉ gói gọn trong hội họa. Nó phát triển cả trong điêu khắc, âm nhạc, kiến trúc, văn học..
Tường Vi chân trần nhẹ dẫm xuống sàn nhà gỗ bóng loáng, lóc cóc in những dấu bùn thật sâu hình bàn chân.
Trong hành lang, ánh sáng mờ nhạt, hai bên tường hiện lên những bích họa(tranh vẽ trên tường), lộ ra một loại đen tối hoa lệ, khiến Tường Vi không khỏi rùng mình một cái, vội vàng thu lại ánh mắt, theo lời chỉ dẫn của chú Lực Minh mà đi về phía khu nhà chính......
“Ưm.....A.....Tước.....”
Một loại rên rỉ quen thuộc, hình như trong phòng đầu hành lang kia mơ hồ truyền đến.
Tim Tường Vi phút chốc co rút, trong đầu hiện lên cảnh mấy tháng trước, tại hành lang trong Thẩm gia, cô của cô cùng người một đàn ông từng diễn một màn nóng bỏng.
Ngừng thở, ôm chặt giỏ trái cây vào trong ngực, cô rón rén đi về phía căn phòng kia. – –