Tường Vi bị Hắc Diêm Tước ôm từ nhà của Smith Jordada đi ra, dọc theo đường đi giãy dụa không ngừng, cô hoảng hốt cực kỳ.
"Tôi nhất định phải giải thích rõ ràng với Jordan tiên sinh, Triết Dã vốn không hề đánh anh, tại sao anh lại đổ oan cho anh ấy, tôi...." Con người cô vốn tốt bụng, nên cô làm sao có thể để mặc sự việc này không quản chứ!
"Nên cô đau lòng à? Muốn giúp đỡ hắn sao? Hử?
Hắc Diêm Tước nhanh chóng gián đoạn lời nói của cô, đôi mắt tràn ngập lửa giận. Chỉ trong một buổi tối mà lòng cô đã hướng về Tả Đằng Triết Dã rồi à? Quả nhiên, phụ nữ đều không đáng tin, đều lẳng lơ như nhau!
"Là anh, những thứ này đều là cái bãy do anh đặt ra đúng không?" Tường Vi hoảng loạn nói: "Anh thật đê tiện, sao anh có thể làm vậy chứ?"
"Đê tiện?"
Hắc Diêm Tước nghe xong hai chữ cô vừa nói, đôi mắt hắn liền trở nên lạnh như đã kết thành băng.
Vừa vặn lúc này, trợ lý của hắn lái xe tới.
"Tiên sinh." Trợ lý vội vàng bước xuống mở cửa xe cho Hắc Diêm Tước, khi thấy tiểu thư Tường Vi giãy dụa trong ngực tiên sinh thì có chút kinh ngạc. Chỉ mới một lát mà hai người này đã gây nhau thành thế này!
Hắc Diêm Tước đem Tường Vi quẳng vào trong xe, tiếp đó anh cũng ngồi vào xe và ‘phịch’ một tiếng, đem cửa xe đóng lại.
Trợ lý lập tức ngồi vào vị trí ghế lái, khóa cửa xe lại và khởi động động cơ, lái xe đi.
Tường Vi nhìn ra cửa sổ xe, mắt thấy trang viên của Smith Jordan cách mình ngày càng xa, cô liền sốt ruột kêu to: "Dừng xe! Dừng xe! Dừng xe!"
"Câm miệng!" Hắc Diêm Tước thô lỗ xoay người cô lại, ôm lấy người cô, để cô ngồi trên đùi mình theo kiểu mở rộng hai chân, ngăn không cho cô nhìn ra cửa sổ xe lần nữa!
“Chuyện hôm nay tôi phân phó cho cô, cô chẳng những không làm được, mà còn dám 'ăn cây táo, rào cây sung', chạy tới đây biên hộ cho tên người Nhật đó ? Thẩm Tường Vi, cô đây là đang tuyên chiến với tôi sao?"
Hắn giận dữ hét lớn, vừa dứt lời, hắn liền đưa tay vào chiếc váy màu xanh nhăn nhúm, thô bạo mà xé rách tất chân của cô.
"A.... anh, anh dừng tay lại!" Tường Vi hốt hoảng kêu. Lúc này cô mới ý thức được mình đã chọc giận hắn rồi! Trời ạ, hành động này.... trợ lý còn đang lái xe ở phía trước đó, cô kịch liệt phản kháng hắn.
"Tôi phải trừng phạt cô thật tốt, nếu không, cô vĩnh viễn cũng không nhận thức được chủ nhân mình là ai!"
Đôi mắt hắn lạnh như băng, sắc như kiếm mà đâm vào mắt cô.
Một tay chế ngự lại thân mình đang giãy dụa của cô, một tay đem dây kéo quần của mình kéo xuống, sau đó đem cơ thể cô kéo tới, cực kì bạo lực mà xé rách quần lót của cô.
Cứ như vậy, không hề che lấp mà đem cự long của mình hung hăng đăm vào u cốc mềm mại của cô.
"Ưm...." Tường Vi không dám tin mà nhìn người đàn ông trước mắt, ngay lập tức, nước mắt tuông trào. Anh ta cứ như vậy mà ở ngay trong xe, thậm chí ngay trước mặt trợ lý muốn cô! "A........... Cái con người đê tiện này! Đê tiện!"
Như là bị điên vậy, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay đã phun trào vào giờ phút này.
Tường Vi hung hăng đánh đập vào lồng ngực Hắc Diêm Tước, giãy giụa kịch liệt, muốn được thoát khỏi hắn, nhưng thật bất đắc dĩ, mỗi một lần giãy dụa, lại càng nhận thêm đau đớn.
Hạ thân của hắn cứ cắm ở đó, khô khốc đến nỗi kỳ quặc.
Mỗi lần cô giãy dụa, vặn vẹo sẽ ma sát phải da thịt mềm mại nơi đó, đều khiến cô đau đớn.
"Anh cút ngay.....hu hu.... cút....."
Người trợ đang lái xe ở phía trước sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, có mù cũng biết chuyện gì đang xảy ra ở phía sau, nhưng cậu ta chỉ dám đè nén nỗi sợ mà cẩn thận lái xe, ngay cả liếc mắt một cái cũng không dám!
"Thế nào? Rốt cuộc cũng dám mắng tôi là tiểu nhân đê tiện rồi sao? Tôi còn tưởng cô đã biết từ lâu rồi chứ!"
Hắc Diêm Tước lạnh lùng nâng khóe miệng lên, động thân một cái, theo nhịp xe mà hung hâm đâm vào cơ thể cô.
"Hu hu....hu hu hu...."
Cô thấp giọng khóc nấc, nhất thời cảm thấy bản thân thật vô dụng, cô bị hắn làm nhục đây cũng không phải là lần đầu tiên, thế mà lần này còn làm liên lụy nghiêm trọng đến Ny Thường, cô cảm thấy thật bất an!
"Tôi nói qua, đừng mong có ý đồ phản bội tôi, nhưng cô lại khiến tôi thất vọng từ lần này đến lần khác!"
Hắc Diêm Tước hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của trợ lý, cứ thế mà điên cuồng luật động trong cơ thể cô, khuôn mặt lạnh lùng thật khiến người ta sợ hãi.
Hai mắt Tường Vi đẫm lệ, cô nhìn người đàn ông điên cuồng ở trước mắt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Triết Dã đang cẩn thận che chở cho mình, lòng cô đau thắt lại. Triết Dã đối với cô tốt như vậy, còn hắn lại đối xử tệ hại với cô như vậy, tại sao cô lại phải nghe theo lệnh của hắn chứ? Cô không thuộc về người đàn ông này, lại càng không tồn tại sự phản bội nào ở đây!
"Tôi... tôi không thuộc về anh!" Cô thốt lên, ánh mắt kiên định nói: "Nên cũng không có sự phản bội ở đây!"
Hắc Diêm Tước mạnh mẽ luật động thân dưới, nắm chặt bả vai gầy yếu của cô, rống giận lên: "Cô không thuộc về tôi? Chủ hộ trên hộ khẩu của cô là ai? Họ cô là gì? Tất cả mọi thứ đều là tôi cho cô, ngay cả thân thể cô cũng là của tôi! Giờ cô dám nói cô không thuộc về tôi, chẳng phải quá buồn cười rồi sao?"
"Chỉ bằng tôi họ Thẩm!" Cô hét to lên, hắn luôn gọi cô là Thẩm Tường Vi không phải sao?
"Đáng chết! Học được cách phản khánh từ Tả Đằng Triết Dã rồi đúng không!" Hắn rít lên, lửa giận khiến hắn càng thêm mãnh liệt mà luật động thân dưới. "Đúng vậy, cái họ Thẩm chết tiệt của cô, tên kỷ nữ chết tiệt đã sinh ra tiện chủng như cô! Nhưng cô đã nhập hộ khẩu của Hắc gia tôi, tôi nuôi cô sáu năm, cô có thể sống đến bây giờ, mọi thứ mà cô đang hưởng thụ, hết thảy đều là tôi cho cô. Hiện tại cô muốn rạch rõ ranh giới với tôi, muốn qua cầu rút ván? Tôi nói cho cô biết, cả đời này cũng đừng có mơ tưởng!"
Tường Vi chỉ im lặng chảy nước mắt, cô không thể chống cự lại sự công kích mạnh mẽ của hắn, chỉ có thể che miệng mà khóc.
Cô phải làm thế nào đây? Đồng ý với điều kiện của hắn, lợi dùng Triết Dã? hắn sẽ thật bỏ qua cho cô sao?
Nhưng đêm nay, chỉ vì do dự nhất thời của cô, đã khiến Triết Dã bị tổn thất nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như thế thì cô cũng đâu khác gì với tên Hắc Diêm Tước máu lạnh này đâu!