Một tiếng còi xe bén nhọn không kiên nhẫn vang lên, đánh động Tường Vi giật cả mình trong nửa giây, tiếng còi xe trong bóng đêm ở nơi này nghe cực kỳ kịch liệt.
“Cô còn ngơ ngác cái gì, lên xe”
Người phía sau không ngừng thúc giục, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Tường Vi căng thẳng ôm chặt con chó Chihuahua trong lòng ngực, tận lực lấy tay áo che kín, cô lo sợ tiểu Khả Liên bị tiên sinh nhìn thấy.
Không chịu nổi hắn cứ nhấn một tiếng còi dài, Tường Vi khẽ nghiêng người sang, đến gần tiên sinh nhìn thấy chiếc xe thể thao nổi tiếng thì líu cả lưỡi, ở trường Simpson, cô đã gặp nhiều kẻ có tiền, cấp bậc giống như tiên sinh vậy, cô cúi đầu thở dài cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem được gặp hoàng tử vậy, chỉ có điều trong truyện cô bé lọ lem cuối cùng được gả cho hoàng tử, còn trong hiện thực của mình cô chẳng dám có mơ ước xa vời.
“Thẩm – Tường –Vi”
Trong giọng nói uy nghiêm, đã bắt đầu phát ra một tia tức giận.
Tường Vi cố gắng khắc chế trái tim nhỏ bé của mình, không dám nhìn thẳng vào người trong xe “Tiên, tiên sinh, ngài… ngài..”, cô muốn hỏi hắn như thế nào còn ở nơi này? Cô vốn nghĩ hắn sớm đã đi rồi chứ.
“Tôi không có thời gian nhiều lời với cô, đừng để tôi nói lần thứ tư, lên xe”
Lần này, hắn đã bắt đầu tức giận, trong con ngươi đen đã hiện lên vẻ bực bội, trong thế giới của hắn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám hỏi lại lời hắn.
Ngay tại thời điểm Tường Vi còn do dự chưa quyết định hắn đã mở cửa xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt cô, hai tròng mắt nhìn chằm chằm sợi tóc rối bời của cô, Hắc Diêm Tước giơ cánh tay thô lỗ kéo mạnh tay cô “Mùi vị của việc phản kháng tôi, cô muốn nếm lại lần nữa sao?”
Đôi môi nhàn nhạt thản nhiên phun ra những lời tàn nhẫn, ngụ y hắn đang nhắc nhở cô sự việc hôm nay tại suối nước nóng, kết quả của việc phản kháng hắn chính là suýt bị chết chìm trong nước.
“Ưm.” cánh tay bị hắn dùng sức nắm, Tường Vi không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
“Gâu, gâu”, cơ hồ là đồng thời, chihuahua trong ngực cô như là cảm nhận được nguy hiểm, mặc dù đang bị thương, cũng lập tức từ trong ngực Tường Vi lao ra xông tới trong tư thế bảo vệ chủ nhân.
“A, Tiểu Khả Liên” Tường Vi khẽ gọi một tiếng, vội vàng nhét con chó nhỏ vào lòng nhưng vẫn chậm một bước.
“Đây là cái gì?”
Hai hàng lông mày đen nhánh của hắn hơi nhíu lại, tròng mắt lạnh lẽo quét qua con chó nhỏ trong ngực cô, “Chết tiệt, cô lại dám nhặt chó về”
“A, không có, không có”.
Trái tim Tường Vi run lên, lo sợ tiên sinh sẽ cướp đi Tiểu Khả Liên, vì vậy không biết lấy sức lực từ đâu giật mạnh cánh tay đang bị hắn kềm chế, nhanh chóng ôm Tiểu Khả Liên chui vào trong chiếc xe đắt tiền.
“Ầm”
Cửa xe trước mặt hắn, cứng rắn bị đóng lại.
“Chết tiệt” nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, Hắc Diêm Tước nhanh chóng trở về xe của mình ngồi xuống, ngay sau đó “rầm” một tiếng, đóng cửa xe.
Bên trong xe, trong nháy mắt ngưng kết hơi thở lạnh lẽo, Tường Vi không khỏi rùng mình một cái, Tiểu Khả Liên nằm trong ngực dường như cũng cảm nhận được kẻ địch bất thường, cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực Tường Vi, khẽ rên ử ử.