Nhưng, hắn có vẻ đã quên mất rằng Tường Vi cũng có gai, trong lúc hắn đâm Tường Vi thương tích đầy mình thì Tường Vi cũng như con nhím xù lông mà phản kháng lại.
Tường cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Mạng của tôi chẳng phải đã sớm dâng tặng cho anh rồi sao? Cho dù anh có đoạt được cơ thể tôi thì sao? Anh vẫn đâu thể ngăn cản tôi suy nghĩ nhung nhớ về một người đàn ông khác! Anh có giỏi thì giết tôi luôn đi, chỉ có chết mới xóa nhòa được vị trí của Triết Dã trong lòng tôi!”
“Chết?!” Những ngón tay thon dài của hắn bấu chặt vào tắm lung non mềm trắng noẵn của cô, hằn sâu vào da thịt của cô.
“Ưm…….” Tường rên nhẹ vì đau, trán cô lấm tấm mồ hôi, hành động của hắn khiến cô có cảm giác như bị kim đâm, thật đau!
Thật lâu sau hắn mới buông tay, đem những chiếc móng tay đang đâm thật sâu vào da thịt cô rút ra.
“Cô yên tâm, Thẩm Tường Vi, tôi sẽ để cô chết một cách có giá trị!”
Hắn lạnh lẽo nói, rồi rút khỏi người cô, lạnh lùng xoay người cô lại, thong thả mặc lại áo quần rồi quay đầu nhìn thân hình lõa lồ đầy vết bầm tím trên sofa, tiếp đó….
“Rầm!”
Hắn không thèm quay đầu nhìn lấy một cái, trực tiếp mở cửa đi về.
=== ====== ====== ====== ====== ====
Sáng hôm sau, Tường Vi tỉnh dậy trên ghế sofa, cô cứ vậy mà ngủ một đêm ở đây, toàn thân đau nhức như vừa bị xe cán vậy, cô cắn răng nhịn đau, nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh mình, rồi thở phào.
Cũng may, cô vẫn còn ở trong ngôi biệt thự trên mặt nước này, chỉ cần không phải quay về nhà họ Hắc là được!
Hoặc là rời khỏi hắn một cách dứt khoác, hoặc là chết!
Đây là hai con đường duy nhất mà cô có thể chọn, bằng không, cô không biết còn có thể ở đây bao lâu, với tính cách của hắn, tuyệt đối không bỏ qua chuyện này!
Cô lê tấm thân mệt mỏi của mình đến phòng tắm tắm rửa, vừa tắm xong thì chuông cửa reo ….
‘Ting tong… ting tong…’
“Gâu gâu! Gâu gâu!”
Hình như bên ngoài có tiếng chó sủa.
Tường Vi lập tức vui vẻ mang dép lê chạy đi mở cửa.
“Tiểu Khả Liên! Điềm Tâm! ……….Triết Dã!”
“Gâu Gâu!”
“Mạn Vi…” Triết Dã không ngờ người mở cửa quả thật là Mạn Vi! “Cô…. là cô thật sao?” Ánh mắt hắn đầy vẻ kích động, nếu không phải Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên nửa đêm cứ sủa không ngừng,diễn∞đàn∞lêღquýღđôn nhưng anh lại không biết chúng đang sủa vì cái gì, cho đến sáng nay, anh mới mở cửa thả chúng ra, rồi chạy đến đây!
Thì ra…. thì ra là Mạn Vi đã về rồi!
“Tiểu Khả Liên!” Tường Vi vui vẻ ôm lấy Tiểu Khả Liên, thân thiết ôm hôn nó, “Triết Dã, Điềm Tâm, vào nhà đi.”
“Mạn Vi, tôi không có hoa mắt chứ? Là cô thật sao?” Tả Đằng Triết Dã không tin nhìn cô, chỉ sợ là ảo tưởng, “Tôi ngay cả 500 ngàn đô cũng đã chuẩn bị xong rồi, cứ một mực ngồi đợi điện thoại của bọn bắt cóc, nhưng đợi hoài cũng chả thất đâu, không ngờ giờ cô lại xuất hiện trước mắt tôi! Bọn bắt cóc đó không có làm khó cô chứ?”
Tường Vi cười nhạt, vừa đi vào nhà chính vừa nói với Triết Dã, “Là tôi, tôi không sao hết, Triết Dã, thật có lỗi, cũng may mà không gây nên tổn thất gì cho anh, nếu không tôi có trả cả đời cũng không hết!”
“Cô với tôi còn nói những lời khách sào này chi nữa? Tôi thậm chí còn chưa kịp giúp cô gì cả! Vả lại bọn bắt cóc đó là nhằm vào tôi nên cô mới bị bắt cóc, là cô bị tôi liên lụy đến rồi, nên là tôi tôi nói lời xin lỗi với cô mới đúng!” Tả Đằng Triết Dã áy náy nói rồi nhìn Tường Vi khắp một lượt từ đầu đến chân, kiểm tra xem cô có bị gì không, thấy cô đang mặc chiếc áo tắm rộng lớn, tóc đang nhiễu nước, khuôn mặt hồng phấn, trông rất hấp dẫn người ta.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy cổ họng khô khốc, Mạn Vi luôn dễ dàng thu hút được sự chú ý của hắn!
Tường Vi thấy bộ dáng của Tả Đằng Triết Dã thì cười nói: “Chỉ là hiểu lằm mà thôi, bọn bắt cóc nói họ bắt nhằm người, nên đả thả tôi ra. Vả lại cũng không hề gây khó dễ cho tôi, nên anh cứ yên tâm đi.”
“Thật không? Bọn bắt cóc đó bị đần à? Tự nhiên tới bắt người, làm loạn xạ cả lên! Mạn Vi, cô không phải có khó khăn gì đó khó nói chứ? Không sao đâu, cô nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cô giải quyết!”
Tả Đằng Triết Dã nhìn cô nói, anh không tinh lại có chuyên nực cười như vậy xảy ra, bọn bắt cóc đó dám đột nhập vào khu nhà cao cấp để bắt cô, còn nói rõ ràng cần 500 ngàn đô mới chuột được cô về,♪đⓛl☾q♪đ giờ lại nói là bắt nhằm người! Nếu là bắt nhằm người thì sao lại có thể hành động có tổ chức có kế hoạch như thế chứ!
Tường Vi chột dạ dời ánh nhìn đi chỗ khác, cô cười cười cho qua, cô không muốn nói quá nhiều với Triết Dã, cứ để cho cô và anh làm bạn bè bình thường là được rồi, đừng quá phức tạp.
Lúc này, điện thoại của Triết Dã đổ chuông…….
Anh theo thói quen bắt máy lên và chào bằng tiếng Nhật: “Ê i, ê i?” (tác giả: tiếng Nhật ‘a lô a lô’)
“Tả Đằng thiếu gia, là tôi, Dick!” Dick ở đầu dây bên kia nói, “Hôm nay có tin tức của tiểu thư Mạn Vi chưa? Bọn bắt cóc đó có gọi điện đên chưa?”
“Dick… Mạn Vi cô ấy…” Tả Đằng Triết Dã nhìn Mạn Vi, rồi trực tiếp đưa điện thoại cho cô: “Là Dick.”
Tường Vi nhận lấy điện thoại: “A lô, Dick! Là tôi, tôi đã về tới nhà rồi, không bị gì hết!”
“A! Mạn Vi! Cô không sao rồi à? Trời ạ, thật tốt quá! Có bị thương không? Bọn bắt cóc đó không có làm khó cô chứ….”
Tường Vi cười khẽ rồi nói: “Không có, tôi rất anh toàn, bọn bắt cóc đó nói họ bắt nhằm người rồi, anh yên tâm đi!” Cô không dám đón nhìn ánh mắt dò xét của Tả Đằng Triết Dã, chỉ đành cầm điện thoại quay người đi về hướng nhà bếp, “Giờ tôi phải làm đồ ăn sáng rồi, Dick, anh có muốn qua đây cùng dùng bữa sáng không?”