". . . . . . Ách. . . . . ." Tường Vi ngơ ngẩn, thì ra là Triển Diệc Tường đã cầu xin hắn, để hắn cứu cô, chuyện như vậy, có lẽ không giống với suy đoán của cô, có lẽ không phải Hắc Diêm Tước tự biên tự diễn diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn. . . . . . Đang do dự có nên nói Triển Diệc Tường biết hay không, nhưng không ngờ Triển Diệc Tường tiếp tục nói.
"Tôi nhận được tin, nói anh ta cứu cô, nhưng mà anh ta không thừa nhận. Thẩm tiểu thư, như thế, thuận tiện nói cho tôi biết quan hệ hai người, được không? Ha ha, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một đứa em họ."
"Chuyện này. . . . . . Tôi cùng ngài ấy. . . . . . Thật ra thì, không có quan hệ gì. . . . . ." Tường Vi nói quanh co, thật ra thì cô không nói được quan hệ giữa bọn họ, đành phải nói sang chuyện khác, hỏi, "Đúng rồi, ngài nói ngài là em họ của ngài ấy, xin hỏi ngài có biết Diệu cùng Nhã Ca không?"
"Diệu?" Sắc mặt Triển Diệc Tường trầm xuống, gật đầu một cái, "Khi còn bé đã từng gặp, là anh trai của lão Hắc, chỉ đáng tiếc, anh ta mất sớm. Về phần cái gì Ca, tôi không rõ lắm. Bởi vì tôi đi Nhật Bản hồi rất nhỏ, cho nên không biết rõ việc nhà của lão Hắc."
Tường Vi gật đầu một cái, xem ra không hỏi được gì từ miệng Triển Diệc Tường, nhìn Hắc Diêm Tước ngồi ghế bên cạnh, vẫn ôm chặt lấy cô, ngủ rất sâu, thật may, tối nay không bỏ hắn mà đi mất, nếu không, cô thật không dám tưởng tượng hắn giết người thật, nên làm cái gì!
"Triển tiên sinh, tối nay cám ơn ngài." Tường Vi khẽ mỉm cười,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng có loại ấm áp nhàn nhạt thổi qua, hắn thích Diệu, vì trong lòng hắn xác định còn tồn tại yêu thương, không phải hắn đang biểu hiện máu lạnh, cô đã cảm thấy đáy lòng có dòng nước ấm lặng lẽ chảy ra. Diệu, rốt cuộc là người như vậy?
"A, đừng khách khí. Tôi nói xin lỗi còn không kịp, tôi cũng không biết anh họ sẽ xảy ra tình trạng như vậy vào tối nay, làm các cô sợ hãi!" Triển Diệc Tường cong khóe môi, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng, lái xe về phía ‘khách sạn HardRock’. . . . . .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Thật vất vả mới về đến khách sạn, sau khi Triển Diệc Tường khiêng Diêm Tước đến phòng ngủ của Tường Vi, ánh mắt mập mờ nhìn Tường Vi một cái, cười nói: "Mạn Vi tiểu thư, tối nay thật là uất ức cho cô, xem ra anh họ tôi ôm chặt cô không rời, nhất định là coi trọng cô, cô cố gắng chứa chấp anh ta một đêm thôi."
Gương mặt Tường Vi bỗng dưng đỏ bừng, "Ách, có thể nghĩ cách gỡ tay ngài ấy ra, được không? Tôi nghĩ cái này không thích hợp." Cô khéo léo từ chối, dù sao thì phải tắm một lần.
"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ vậy, chẳng qua tôi sợ bị anh họ thăm viếng, lại nói có hai chuyện không thể làm!" Triển Diệc Tường vui vẻ mà cười nói.
"Hai chuyện?"
"Thứ nhất, không chặn đường phát tài của anh em; thứ hai, không em ngăn anh em chơi phụ nữ, ha ha ha ha. . . . . ." Sau khi Triển Diệc Tường nói xong, cười lớn rồi xoay người rời đi.
Để lại một mình Tường Vi đứng nguyên tại chỗ thở dài!
Đành phải xoay người, để Hắc Diêm Tước trên giường! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ai ngờ lại bị hắn đẩy ngã xuống giường, kéo vào trong ngực của hắn!
"Này! Buông tay! Buông tay!"
Tường Vi vỗ cánh tay hắn đang giữ chặt vai cô, hắn không thể cho cô nghỉ một chút sao?
Toàn thân cô đã bẩn thỉu, đành phải lại gần lỗ tai của hắn, la lớn: "Hắc, Diêm, Tước"