*********************************
Một đợt xúi quẩy khiến Truy Phong lại bị khấu trừ ba tháng tiền thưởng. Chuyện này không có ai đúng ai sai,
Thương Dận muốn1 lấy bánh ngọt cho
em gái, còn Hạ Ngôn Mạt muốn lấy kem cho anh trai.
Tình cảm giữa trẻ con ngây thơ tốt đ0ẹp, nhưng vì chút sóng gió như vậy để lại bóng ma tâm lý không nhỏ với bé
Thương Dận. Rất nhiều năm sau, Tiểu Dận gia của 1Thương thị không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đánh mất Hạ
Ngôn Mạt.
Sau khi hôn lễ kết thúc, ba ngày sau Lệ Tam và2 Nam Hân về biên giới.
Tuy là ai nấy đều vui, nhưng Nam Hân vẫn canh cánh trong lòng với việc Bạch Thuyền mất tích6.
Một trợ lý đang yên đang lành, sao tự dưng lại biến mất được?
Hôm Nam Hân rời đi, trong nước có bảng tin9 gần như nổ tung các kênh giải trí truyền thông.
Tuần lễ thời trang Milan, Nghiên Thời Thất là người mẫu trong nước đầu tiên mở màn tuần lễ thời trang.
Lê Tiếu thấy tin khi đang dùng bữa trong căn tin của phòng thí nghiệm. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay
không, cô cũng thấy dạo này mình béo lên… hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.
“Đúng là thời đại giải trí đến chết, tin tức người mẫu thôi cũng nổ tung mạng lưới. Còn đám nhân viên nghiên cứu
khoa học chúng ta có phấn đấu cả đời cũng không lên nổi báo tỉnh.”
Có người cảm khái, cũng có người oán trách. Lê Tiếu nhìn người mẫu Nghiên Thời Thất trong buổi khai mạc cảm
thấy hơi quen mắt.
Có lẽ đã từng thoáng gặp nên để lại ấn tượng nhỉ? Dù gì Nghiên Thời Thất cũng có đôi mắt hoa đào trong veo
khiến người ta gặp rồi rất khó quên.
Ba giờ chiều, Lê Tiếu lái Mercedes từ đường gom phòng thí nghiệm hòa vào dòng xe chạy.
Cô đến hiệu thuốc một chuyến, sau đó ghé siêu thị mua ít quà vặt rồi về biệt thự khi chưa đến bốn giờ.
“Mợ?” Lạc Vũ kinh ngạc nhìn Lê Tiếu đi vào phòng khách, vội đứng dậy chào đón: “Sao mợ về sớm thế?”
Lê Tiếu xách túi mua đồ, nói có việc rồi lên tầng về phòng ngủ chính.
Phòng tắm, Lê Tiếu lấy hộp que thử mới mua chuẩn bị thử nghiệm.
Cô ngẩng đầu, sờ mặt mình trong gương, đúng là bầu bĩnh hơn trước nhiều.
Cô không chần chừ nữa, lấy que thử ra bắt đầu chuẩn bị.
Cùng lúc đó, Lạc Vũ đang ở dưới tầng vuốt cằm như có điều suy nghĩ. Hình như vừa rồi cô có thấy một cái hộp
nhỏ trông rất quen trong túi mua đồ của mợ.
Ngẫm nghĩ mấy giây rồi cô ta chợt hiểu.
À, đúng rồi, que thử của nhãn hiệu đó lúc trước cô ta có dùng qua.
Đang suy nghĩ, ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân rất vang, kèm theo cách gọi mãi mãi không đổi:
“Thúy Anh, Thúy Anh, có đó không?”
Lạc Vũ lạnh mặt, gương mặt vốn cứng nhắc trông càng khó coi: “Có việc gì cứ nói.”
Cố Thần đến cửa vào phòng khách, dựa lưng: “Tôi phải về Tỉnh bang Ida một chuyến, em đặt vé giúp tôi đi?”
“Không rảnh.“.
Cố Thần không giận, kể khổ như đã quen: “Dù sao cũng từng ngủ với nhau, sao em không có chút tình cảm gì cả
vậy?”
“Cút!”
Thái độ của Lạc Vũ rất kém, dễ dàng thấy được sự buồn bực và mâu thuẫn của cô ta. Trong buồn bực có kèm theo
tình cảm khó diễn tả. Cô ta chưa từng lý giải thứ tình cảm khó diễn tả này là gì, mà lựa chọn xem thường chúng.
Cố Thần cũng không kìm được mà nổi giận: “Huỳnh Thúy Anh, tôi nhận ra người phụ nữ như em thật vô vị. Mỗi
ngày ngoại trừ bảo tôi cút đi thì cũng chỉ có cút đi, em còn ý tưởng nào khác hơn không?”
“Anh thấy mình ăn mắng chưa đủ?” Lạc Vũ sầm mặt, mỉa mai: “Biết rõ tôi vô vị anh còn cố ở lì không đi, mặt mũi
anh để đâu rồi?”
Cổ Thần nhún vai: “Mặt mũi thì có ích gì? Em trả lại lần đầu tiên cho tôi được à?”
Lạc Vũ: “…”
Đôi khi cô ta thật sự không cách nào nói chuyện với một tên vô lại. Dù có nói năng gay gắt cỡ nào, anh ta luôn có
thể dùng “lần đầu tiên” chặn họng cô ta.
Một gã đàn ông mà ngày nào cũng làm bèm mình mất lần đầu tiên rồi, thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Lạc Vũ chẳng muốn để ý nữa, đứng dậy ra ngoài.
Cổ Thần đuổi theo, dù cô đi đâu, anh ta cũng bám sát.
“Mẹ nó, rốt cuộc anh muốn…”
Cố Thần nhào đến, đè Lạc Vũ vào góc tường sảnh cửa trước: “Huỳnh Thúy Anh, một là đặt vé máy bay cho tôi, hai
là trả lại lần đầu tiên cho tôi, nếu không ông đây sẽ rêu rao khắp nơi em bội tình bạc nghĩa.”
Lạc Vũ nâng gối muốn đạp anh ta: “Anh đăng đi! Đăng nhanh lên!”
“Được thôi, là tự em nói đấy!” Một tay Cổ Thần đè vai cô ta, tay kia lấy điện thoại mở giao diện truyền thông mạng
xã hội ra: “Thúy Anh, em xem, tai tiếng cô Lạc của Diễn Hoàng bội tình bạc nghĩa liệu có khiến giá cổ phiếu của
Diễn Hoàng sụt giảm đột ngột không? Tôi thấy… giá thị trường bốc hơi mấy tỷ cũng không vấn đề gì nhỉ?”
Lạc Vũ xoay người ngước mắt, đôi mắt như bốc lửa: “Anh dám!”
Cô ta có thể mặc kệ danh tiếng của mình, nhưng không thể mặc kệ danh tiếng của Diễn Hoàng.
Cổ Thần nhướng mày uy hiếp: “Chỉ cần em đặt vé máy bay cho tôi thì sẽ xong chuyện.”
Lạc Vũ trầm ngâm hai giây, gật đầu cười nhạt: “Được, tôi đặt cho anh.”
Cổ Thần hài lòng, vỗ vai cô được voi đòi tiên: “Bảo em đấy, đối đầu với tôi được lợi gì đâu. Ngoan ngoãn đáng yêu
biết bao!”
Lạc Vũ thầm nghĩ, dẹp mẹ anh đi chứ ở đó mà ngoan ngoãn.
Cổ Thần nhận được tin nhắn báo đã mua vé máy bay, tự cho là đã tìm được chiêu kiềm chế Lạc Vũ mà tự đắc một
lúc lâu. Đến khi anh ta đến sân bay làm thủ tục lên máy bay, nhận lấy bảy tấm vé từ tay nhân viên mới biết mình
sai lầm rồi.
Sao Huỳnh Thúy Anh có thể ngoan ngoãn cho được, người phụ nữ chết tiệt đó ngang ngược muốn ăn đòn thì có!
Bảy tấm vé, sáu lần quá cảnh.
Nói cách khác, Cổ Thần phải đến sáu sân bay, mất hết bảy ngày mới có thể về đến Tỉnh bang Ida.
Cmn! Huỳnh Thúy Anh trời đánh.
Lúc Lạc Vũ và Cổ Thần vẫn đang tán tỉnh ve vãn thì Lê Tiếu trong phòng ngủ chính cầm que thử một vạch mà trầm
ngâm.
Không mang thai?
Lê Tiếu không tin xúi quẩy, để nguyên hộp thử ra thử hết.
Sau cùng, mười que thử đều chỉ một vạch.
Cô siết nắm đấm, cụt hứng ném hết que thử vào thùng rác.
Lần trước mang thai, mười lăm que thử, chín que hai vạch sáu qua một vạch, sao lần này lại một vạch cả mười que?
Cô rửa tay ra khỏi phòng tắm đến cạnh giường, buồn bực nhìn Kỳ Lân Tống Tử.
Đôi khi đúng là số mệnh đùa cợt,càng khao khát càng không có được.
Lúc trước,cô và Thương Úc bất ngờ hoài thai Thương DậnởThang Khê Viên Đông Giao.Nhưng giờ … ngày nào cũng chăm chỉ cày
cấy lại không có thu hoạch gì.
Lê Tiếu quay lại phòng khách,nhìn hộpômai trên bàn mà mất hứng thú thưởng thức.Cô nghi ngờ do tác dụng tâm lý ám thị mới
khiến cô lầm tưởng mình mang thai.
Lê Tiếu gãi đầu,có điều chỉnh tâm trạng,định ngày mai mượn dụng cụ phòng thí nghiệm kiểm tra toàn diện.Dù thế nào đi nữa,cô
chắc chắn phải có đứa thứ hai!