Phương Trì Hạ tựa hồ cũng không chú ý tới ánh mắt của anh, vẫn còn thử kéo kéo khóa kéo.
Thời điểm kéo xuống, đại khái là tóc bị dính ở bên trong, đau đến làm cô ngược lại hít khẩu khí, lông mày cũng nhíu lại.
Kêu một tiếng rất nhẹ, kỳ thật cũng không có bất kỳ gợi cảm gì.
Thế nhưng, vang lên ở trong buổi tối yên tĩnh, còn có tiếng nói của cô tương đối mềm nhu, Lạc Dịch Bắc nghe vào tai, lại tê tê dại dại, rất kiều mềm.
Phương Trì Hạ vẫn còn đấu tranh với khóa kéo, nghiêng đầu qua, muốn kéo sợi tóc của mình ra, có một bàn tay lại nhanh hơn cô một bước, đẩy tay cô ra, thay cô lấy sợi róc ra.
Động tác của anh rất tự nhiên, nhất thời Phương Trì Hạ cũng không nghĩ nhiều.
"Cám ơn". Nói khẽ tiếng cám ơn, muốn kéo lễ phục của mình khỏi tay anh, Lạc Dịch Bắc lại lôi kéo lễ phục cô che dấu khóa kéo không chịu buông ra.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, sững sờ vài giây, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào mắt anh, nội tâm lộp bộp nhảy một chút.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc rất nóng, như là ngọn lửa được sơn đen trong đêm tối, tầm mắt rơi trên người cô.
Phương Trì Hạ biết anh muốn làm gì, nội tâm không khỏi khẩn trương lên.
"Trước tiên tôi thay quần áo!". Đẩy anh ra, muốn đi tới hướng phòng tắm, lại bị anh kéo cổ tay lại.
"Tôi giúp em!". Bế ngang cô lên, anh mang theo cô trực tiếp đi tới giường.
"Tôi muốn đổi áo tắm!". Phương Trì Hạ nhắc nhở.
Anh không mang cô đi thay quần áo, rõ ràng anh không có ý tốt!
Lạc Dịch Bắc cũng không để ý tới, mang cô đi đến mép giường, đẩy cô một cái lăn vào giữa giường.
Sau đó, ung dung lại bổ sung một câu: "Tôi giúp em cởi!".
Phương Trì Hạ bị anh làm sặc đến trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, tay nắm chặt ga giường.
Lạc Dịch Bắc ung dung thưởng thức biểu tình biến hóa của cô, khuôn mặt tuấn tú nghiêng nghiêng hạ xuống, môi hơi lạnh, nhẹ nhàng rơi vào môi cô.
Hai người đều uống rượu, hương vị khoang miệng cũng giống nhau, hơi thở hương thuần của rượu nho lan tràn lẫn nhau vào trong miệng, quấn quanh, dung hòa, vô cùng thân mật.
Phương Trì Hạ cũng không biết đêm nay vì say hay vì đêm nay quá mức tuyệt vời, bị anh hôn hôn, cũng không biết làm thế nào, cánh tay cô vậy mà không tự chủ được chủ động vòng trên cổ của anh.
Lạc Dịch Bắc nao nao, cũng không nghĩ tới cô sẽ phối hợp như vậy.
Nhìn chằm chằm con ngươi sương mù của cô một lát, môi mỏng lần nữa chụp lên.
Anh hôn, vừa kịch liệt vừa thô lỗ, không đầy một lát thì đầu Phương Trì Hạ bắt đầu hỗn loạn, trời nam đất bắc cũng phân không rõ.
Lạc Dịch Bắc tựa hồ rất hưởng thụ cô thuận theo phối hợp như vậy, cô như vậy, thừa số tiềm tàng dã man trong cơ thể anh cũng hoàn toàn bị lấy ra.
Anh nghĩ như vậy, một buổi tối cũng làm nghiêm chỉnh như vậy.
Phương Trì Hạ hỗn loạn ngủ một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, là bị ánh sáng mặt trời làm tỉnh.
Ánh sáng rất chói mắt, chiếu từ cửa sổ, lẳng lặng chiếu trên người cô, chói mắt đến làm cho mắt cô mở không ra.
Càng bắt mắt hơn ánh sáng, là tất cả ấn ký lớn nhỏ trên người cô tối hôm qua Lạc Dịch Bắc lưu lại.
Sâu cạn không đồng nhất, tràn ra như đóa hoa hồng, xinh đẹp lại kiều diễm.
Phương Trì Hạ đau đến toàn thân mệt rã rời, không biết đã hôn lần thứ mấy càng làm Lạc Dịch Bắc an ủi một lần.
Ngoài cửa sổ có âm thanh sóng biển tuôn động truyền đến, hai người tựa hồ vẫn còn ở trên biển.
Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào cho mình, mở cửa phòng đi ra ngoài...