Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc ngồi trên ghế salon vẫn phải thỏa hiệp.
Kì thật hai người đã kết hôn, ở nhà hay cùng anh đi nước ngoài cũng không có gì khác biệt.
Tổn thất duy nhất là cô vốn có thể một mình ở nhà bây giờ thì hết rồi.
Lạc Dịch Bắc nhìn phản ứng của cô, khóe miệng cười lãnh diễm, lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho trợ lí bảo anh đặt vé.
Thời gian anh chính thức đi Pháp là ngày hôm sau, trợ lí cũng không đi theo, chỉ đưa theo mình Phương Trì Hạ.
Địa điểm là phía nam nước Pháp, khu vực Provence.
Khi đến, anh cùng cô đến công ty, tự mình xem xét tình huống.
Lạc Dịch Bắc kì thật rất rõ tiếng Pháp, là người thừa kế Lạc gia, anh biết rất nhiều ngôn ngữ, nhưng mà hết lần này đến lần khác anh lại mang theo Phương Trì Hạ.
Hơn nữa, lúc giao tiếp với khách cũng để Phương Trì Hạ nói.
Phương Trì Hạ nói tiếng Pháp rất êm tai, cô vốn có giọng nói rất hay, lúc nói tiếng Pháp, từng từ từ miệng cô chảy ra, rất giống như một bài thơ.
Hai người trong vòng ba ngày điều tra vùng phía nam nước Pháp mấy lần, trở lại khách sạn, Phương Trì Hạ vốn cho là anh sẽ lựa chọn một trong các công ty để hợp tác.
Ai ngờ anh lại gọi điện thoại về nước, tiến hành kế hoạch kí kết hợp đồng như cũ.
Lạc Dịch Bắc như vậy khiến cho Phương Trì Hạ giật mình.
“Vì sao phải làm như vậy?” Cùng anh đứng trên ban công nói chuyện, cô khó hiểu hỏi.
“Kết thúc như vậy không thú vị sao?” Lạc Dịch Bắc không cho anh đáp án chính xác, lại nghiêng đầu không biết gọi điện thoại với ai.
Cùng công ty kia kí kết hợp đồng là ngày hôm sau, Lạc Dịch Bắc vẫn ở nước ngoài, khi kí hợp đồng là tự mình đi.
Phương Trì Hạ vẫn đang hoang mang Lạc Dịch Bắc kiên trì kí hợp đồng như vậy vì mục đích gì, nhưng mà lúc đi cùng, cô liền hiểu rõ.
Lạc Dịch Bắc lúc đi đã chuẩn bị tốt hai phần hợp đồng, lúc hai người đang kí hợp đồng, một người không biết từ đâu đến gọi người của công ty kia.
Lúc người đó quay đầu sang nhìn, rồi quay đầu lại.
Chỉ trong một giây như vậy, hợp đồng trên mặt bàn chỉ còn kí tên đóng dấu lại bị Lạc Dịch Bắc đổi đi.
Bản hợp đồng sau cơ bản là giống như trước đúc, chỉ khác là thu mua mức 12 trăm triệu đôla thành chính là đại hàn dân quốc tệ.
Hành động của anh rất nhanh, chỉ một hai giây, không có ai nghĩ vừa xảy ra chuyện như vậy.
Người phụ trách của đối phương cũng không biết gì, cũng không xem lại hợp đồng, liền kí tên đóng dấu.
Phương Trì Hạ ngồi một bên bất động thanh sắc nhìn một màn này mà trợn tròn mắt.
12 triệu đôla đổi thành 12 triệu tiền hàn, bồi thường hay tiếp tục cũng không phải khiến họ tán gia bại sản sao??
Người kí hợp đồng của đối phương còn không có ý thức được, chỉ nhìn kí xong rồi, mặt đều cười sáng lạn.
Lạc Dịch Bắc từ đầu đến cuối như không có việc gì, động tác ưu nhã ăn.
Dám chơi ngấm ngầm với anh, muốn bị đùa đến chết!