Chưa đợi Lạc Dịch Bắc trả lời, bản thân đã cầm hoá đơn bên cạnh nhìn một cái.
Thoáng thấy bốn con số 0 trên đó, sau đó thì không nói gì nữa.
Nhưng rồi lại suy nghĩ, thứ anh ta có là tiền, còn tính toán chuyện nhỏ nhặt này sao?
"Đi thôi!" Lấy áo khoác bên cạnh, Lạc Dịch Bắc đứng dậy đi trước ra ngoài nhà hàng.
Phương Trì Hạ đi theo sau anh, vừa đi, vừa nhìn trái ngó phải đánh giá phong cảnh xung quanh.
Đây là một hòn đảo rất đẹp, giống hệt một vườn hoa thiên nhiên lớn vậy, một nửa bao bọc bởi núi, có cả suối nước nóng, xem ra cực kì giống một thánh địa để nghỉ ngơi.
Phương Trì Hạ không hiểu vì sao Lạc Dịch Bắc ăn bữa cơm phải đặc biệt đưa cô đến nơi xa thế này.
Có tâm đến như vậy?
Hai người không ở lại lâu trên đảo, sau khi dùng bữa thì trực tiếp trở về thành phố.
Lúc đi được nửa đường, nghĩ đến tình huống ở nhà họ Kỷ, Lạc Dịch Bắc thình lình hỏi một câu, "Không biết bơi à?"
Thật ra Phương Trì Hạ không gọi là không biết, cô chỉ là hơi ám ảnh với việc rơi xuống nước, lúc nhỏ từng trải qua chuyện không vui.
Bây giờ cô xem như biết bơi, nhưng bình thường thì, không thích tiếp xúc với những nơi ao hồ.
Nhưng mà, cô không nói với anh nhiều như thế, chỉ hờ hững gật đầu.
Xe tiếp tục chạy trên đường, lúc lái đến cổng chính biệt thự, một bóng dáng thấp tha thấp thỏm đi lại trước cửa, dường như đang cố tình đứng đợi.
Nhìn thấy chiếc xe chạy đến, đôi mắt Kỷ Ngải đã không biết đợi được bao lâu mà sáng lên, hớn hở định đi qua, nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân, lại nhanh nhanh cụp mắt xuống.
"Em đến từ lúc nào?" Lạc Dịch Bắc đẩy cửa xe bước ra trước, giọng điệu lạnh lùng.
"Anh Dịch Bắc..." Kỷ Ngải nhìn nhìn anh, lại nhìn Phương Trì Hạ ở phía sau lúc nãy còn yếu ớt, giờ đã lên tinh thần không ít, ngập ngừng không biết mở lời thế nào.
Cô thật sự rất lúng túng, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế.
Hồ đó thật ra không tính là sâu, cô không nghĩ đến trước kia một Phương Trì Hạ ngay cả con chó ngao to đến thế cũng trừng trị được, khi rơi xuống nước lại yếu đuối đến như vậy.
Ánh mắt Kỷ Ngải không dám nhìn thẳng cô, nhưng Phương Trì Hạ giống như người không bị gì, nhìn thấy cô biểu hiện gì cũng không có.
"Có chuyện gì không?" Lạc Dịch Bắc mở lời thêm lần nữa.
Kỷ Ngải nhìn anh một cái, cúi đầu xuống, "Cha em bảo em đến xin lỗi."
"Anh nhận được rồi." Lạc Dịch Bắc lạnh nhạt buông một câu, quay người đi vào nhà.
Bên ngoài thoáng chốc chỉ còn lại hai cô gái.
Phương Trì Hạ muốn đi vào theo, lại bị Kỷ Ngải gọi lại, "Em thật sự không cố ý đâu."
"Chị biết." Bước chân của Phương Trì Hạ dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó nói ra một câu khiến Kỷ Ngải trố mắt nghẹn họng nửa ngày trời, "Chị sẽ không trách em đâu, con gái sao phải làm khó con gái, chị sẽ ghi món nợ này lên người Lạc Dịch Bắc, đây đều là lỗi của anh ta."
Kỷ Ngải sững sờ nhìn cô, nửa ngày cũng chưa định thần lại.
Lô-gíc gì thế này?
"Nếu đã đến rồi, thì đi vào thôi!" Phương Trì Hạ cũng không nói nhiều, xoay người đã đi vào trong biệt thự.
Kỷ Ngải ngơ ngẩn đứng chôn chân, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi lâu, bước chân có chút mơ hồ mà đi vào theo.
Mãi đến khi vào đến cửa, trong đầu vẫn còn quay mòng mòng.
Cô lúc này đột nhiên đã hiểu một chút nguyên nhân Lạc Dịch Bắc đối xử đặc biệt với Phương Trì Hạ.
Bản thân cô ấy vốn đã đặc biệt như thế, không đáng để đối xử đặc biệt sao?