vật khổng lồ đó nghiến răng vồ lấy cô ta.
Cô chỉ cảm thấy có vật gì đó nặng đè lên người, rồi ngay lúc đó ngã xuống cỏ.
Vật đó chỉ đẩy cô xuống, thổi thối vào tai cô ta chứ không hề tấn công.
Phương Trì Hạ đẩy không được mà phản kháng càng không, lo lắng toát đầy mồ hôi.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao?
Kỷ Ngải đứng ở đằng xa không chút động tĩnh mà đứng xem, cũng không hề có ý định ra giúp.
Người phụ nữ này trong thời gian ngắn có thể khiến Lạc Dich Bắc đối xử đặc biệt với cô như vậy, thật sự không phải dạng vừa.
Đang nghĩ thì phía bên Phương Trì Hạ dừng hành động lại.
Khi nghiêng đầu lạu, Kỷ Ngải ngạc nhiên tới tròn xoe mắt
Ở chỗ không xa, Phương Trì Hạ vẫn đang nằm trên cỏ.
Phương Trì Hạ dùng một tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu nó, miệng khẽh nói:" ngoan, ngoan nào..."
Động tác của cô vô cùng dịu dàng, giống như đang vỗ về rồng vậy, giọng nói rất nhẹ nhàng, khiến con vật đó nằm im.
Kỷ Ngải ngồi xem mà không vào mắt mình, con vật mình nuôi mấy tháng mà chỉ trong nháy mắt, đã bị cô thuần phục rồi.
Người phụ nữ này quả nhiên không phải dạng vừa.
Phương Trì Hạ liếc mắt qua nhìn thấy Kỷ Ngải là hiểu được ra mọi chuyện.
"Thực ra động vật và người giống nhau, chỉ cần cho nó biết, mình đối với nó như bạn bè, nhất định nó sẽ không làm hại đến mình."
Cô đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi liếc qua nhìn Kỷ Ngải, cô chỉ nói một câu," chỉ như vậy, tôi chẳng làm hại gì đến cô, tôi và Lạc Dịch Bắc không có quan hệ gì, cô tấn công tôi cũng vô tác dụng."
Cô chủ nói một câu đơn giản vậy thôi rồi quay người đi về phía trước.
Kỷ Ngải cũng không hề tin cô một chữ nào cả.
Cô không làm gì?
Mà Lạc Dich Bắc lại đối xử với cô lạ như vậy.
Khi cô biến mất, đi về phía hồ, Kỷ Ngải cũng chạy theo.
Vườn hoa rất rộng, từ chỗ hai người đi đến cổng chính, cũng phải đi qua đó.
Phương Trì Hạ cứ thế đi mà không hề quay đầu lại.
Đi qua hồ rồi, chuẩn bị tới một con đường nhỏ nữa, thì đôt nhiên có gì đó đẩy cô, cô không kịp phản ứng lại thì bị rơi xuống hồ.
"Cứu tối với, cứu..." Mọi sự đến rất bất ngờ, khiến cô không thể phản ứng, cơ thể cô cứ thế mà chìm xuống