Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm ly rượu, nhìn quả anh đào nổi lơ lửng bên trong, ánh mắt ngưng trệ.
Phí Tư Nặc mang ly rượu giống loại mà Phương Trì Hạ vừa uống ở bên trong, có cái tên rất đẹp là Nụ hôn Thiên Sứ, trong ly rượu xinh đẹp có một quả anh đào màu đỏ.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm ly rượu, lại nghĩ tới chuyện lúc nãy Phí Tư Nặc cầm ly rượu cô uống.
Phương Trì Hạ bưng ly rượu làm như không có việc gì uống một ngụm.
"Đêm nay em tới đây một mình hả?" Phí Tư Nặc giống như rất rảnh rỗi, ngồi xuống một lúc cũng không có ý rời đi, thậm chí còn trò chuyện với cô.
"Không phải." Phương Trì Hạ lạnh nhạt phủ nhận.
"Hả?" Phí Tư Nặc đối với câu trả lời của Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn phụ họa một câu, "Cũng đúng, đi một mình sẽ không an toàn."
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, hơi nghiêng mặt nhìn anh ta không hiểu Phí Tư Nặc có ý gì.
Phí Tư Nặc cũng không giải thích nhiều, chỉ nói một câu, "Ở đâu có nhiều đàn ông, ở đó không an toàn."
Phí Tư Nặc nói chuyện thường mang giọng điệu trêu tức, cảm giác như đang đùa giỡn người khác.
Phương Trì Hạ đối với lời anh ta nói rất đồng ý, còn nói thêm một câu, "Nhìn anh cũng không an toàn."
Phương Trì Hạ nói trắng ra suy nghĩ với Phí Tư Nặc.
Người đàn ông này giống như mang độc, đối với con gái có sự hấp dẫn trí mạng, dễ dàng làm cho người ta không làm chủ được, nhìn anh ta cũng không giống người lương thiện.
Phí Tư Nặc không ngờ Phương Trì Hạ nói như vậy, sững sờ một chút, sau đó bỗng nhiên cười ra tiếng.
"Phải không? Vậy em muốn tránh xa anh một chút không?" Phương Trì Hạ nghĩ cô cả ngày đối mặt với Lạc Dịch Bác, đối với người đẹp trai đã có sức miễn dịch, về phần nguy hiểm, Phương Trì Hạ không lo lắng.
Đêm nay ở đây có nhiều người như vậy, anh ta có thể làm gì cô?
Nhưng Phương Trì Hạ sẽ không nói những chuyện đó với Phí Tư Nặc.
"Lần đầu tiên em tới đây phải không? Anh đưa em đi tham quan xung quanh!" Phương Trì Hạ im lặng không nói gì, Phí Tư Nặc hiểu ý đứng dậy sửa sang quần áo, rất tự nhiên kéo tay Phương Trì Hạ đi ra bên ngoài biệt thự.
Phương Trì Hạ ngạc nhiên, muốn bỏ tay ra, Phí Tư Nặc lại cố chấp không chịu buông, tốc độ dưới chân thậm chí còn nhanh hơn, vừa rồi là đi, bây giờ đã chuyển thành chạy.
Chân Phí Tư Nặc rất dài, bước rất nhanh, Phương Trì Hạ không bỏ tay ra được, chỉ có thể chạy theo anh ta ra ngoài biệt thự, "Này, anh muốn đưa em đi đâu? buông tay em ra trước đã!"
"Gần đây thôi, em chắc chắn sẽ thích!" Phí Tư Nặc chỉ miễn cưỡng trả lời một tiếng, kéo Phương Trì Hạ tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Trên hành lang, hai người một trước một sau chạy, người không biết còn tưởng hai người vội vàng đi đâu hẹn hò.
Trên hành lang thật dài, ánh đèn óng ánh, chỉ có hai người.
Thỉnh thoảng có mấy người phục vụ đi ngang qua, nhìn thấy Phí Tư Nặc rất cung kính chào, rồi lui ra xa.
Trong hoa viên, thỉnh thoảng có gió thổi qua, ngoài hương hoa, còn mang một mùi kì quái...