Anh nói thật tự nhiên, một chút hổ thẹn cũng không có.
Phương Trì Hạ tức đến mức muốn cắn anh một cái.
Ngụ ý của bó hoa chính là: đối với em yêu sâu sắc. Mười bông hồng: Anh chỉ thuộc về em, 3 bông cẩm tú: Anh yêu em.
Anh cùng tình nhân yêu yêu thương thương, vì cái gì muốn cô chạy đi chạy lại kia chứ?
Từ buổi sáng đến giờ, cô chạy khắc thành Tây, thành Nam, thành Bắc, thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Hiện tại, lại bắt cô đi ra ngoài, hơn nữa mục đích vẫn là vì lấy lòng Tô Nhiễm, cô tức đến phát run.
Tô Nhiễm và Lạc Dịch Bắc là quan hệ gì, cô không biết, cũng không quan tâm.
Nếu Lạc Dịch Bắc không như vậy lặp đi lặp lại nhưng lời làm cô khó sử thì thậm chí cô có thẻ xem Tô Nhiễm như không khí, chứ nói gì đến vì cô ta làm nhiều việc như vây.
Phương Trì Hạ nghĩ trong lòng để nén giận.
Cô quyết định, nếu Lạc Dịch Bắc tiếp tục như vậy, cô liền từ chức!
Rời đi khỏi Dung Hi cô vẫn có thể nuôi sống bản thân chỉ là tiền sẽ ít hơn mà thôi.
Nhưng mà, mỗi ngày không phải đối mặt khuôn mặt của Lạc Dịch Bắc, tâm tình của cô sẽ thoải mái không ít.
"Được, tôi đi" Nuốt xuống sự tức giận. Cô vẫn là nhìn, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng.
Cửa văn phòng đóng lại.
Trong phòng, chỉ còn lại Tô Nhiễm và Lạc Dịch Bắc.
Tô Nhiễm nhìn chằm chằm phần đồ ăn mà Phương Trì Hạ mang về, khóe môi nở một nụ cười trào phúng.
Lạc Dịch Bắc là lợi dụng cô để kích thích Phương Trì Hạ sao?
" Em không thích hoa cẩm tú, chả nhẽ anh đã quên" cô ta nhàn nhạt nói.
"Vậy sao? Lần sau đổi cái khác" Lạc Dịch Bắc mặt không nâng lên một chút nào.
"Cũng không hề thích bánh bao gạch cua, sữa đậu nành cùng bánh quẩy" Tô Nhiễm nói thêm một lần nữa.
Anh yêu thích cô ta, đùa chắc?
Những lời như thế này cũng chỉ có Phương Trì Hạ tin mà thôi.
“Tôi đã biết.” Lạc Dịch Bắc vẫn chú tâm vào văn kiện, giọng nói không có nửa điểm gợn sóng."
Tô Nhiễm không nói thêm.
Ở nhiều thời điểm, thuyết minh cũng không phải chuyện tốt.
Cô ôm theo một bó hoa đẹp tươi mát, lại độc đáo, được gói cẩn thận.
Đi vào văn phòng, thấy Tô Nhiễm cùng Lạc Dịch Bắc đang chuẩn bị rời đi.
"Tô tiểu thư, đây là của....." Cô muốn đưa hoa cho cô ta nhưng Lạc Dịch Bắc lại kéo Tô Nhiễm một đằng đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ cầm bó hoa đứng đờ tại chỗ, đầu ngón tay ghì chặt.
Mua về lại không cần, muốn chọc cô tức chết sao?
Tô Nhiễm cùng Lạc Dịch Bắc đi khỏi văn phòng, sắp tới thang máy, nhịn không được hướng ánh mắt về phía Phương Trì Hạ nhìn.
Nhìn chằm chằm bó hoa trên tay cô, ánh mắt cô ta hiện lên tia ảm đạm.
Bó hoa này, Dịch Bắc không chuẩn bị cho cô mà là cho cô ấy.
“Đi thôi.”
Cửa thang máy mở ra, Lạc Dịch Bắc ảm đạm nói.
Phương Trì Hạ vẫn ôm bó hoa đứng trong căn phòng rộng.
Lạc Dịch Bắc xem cô là cái gì chứ?
Thật sự không quan tâm tới một chút cảm xúc của cô sao?