Mục lục
Ông xã tổng tài bá đạo sủng: bảo bối, tiếp tục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao phải đặc biệt thay quần áo?” Đi theo anh đến thang máy, cô lại hỏi.

Nếu như không phải để ý hình tượng của bản thân, thì ai lại trước khi gặp một người còn đặc biệt thay quần áo?

Bước chân Lạc Dịch Bắc dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhấc lên, "quần áo của anh bị dính cà phê, phải thay, có ý kiến?"

Hôm nay tính tình anh tốt, Phương Trì Hạ hỏi cái gì đáp cái đó, dáng vẻ dường như còn rất có kiên trì, cảm giác kia cực kỳ giống... Đang chơi đùa với thú cưng của mình.

Phương Trì Hạ ngớ ngẩn, không nói nữa.

Hóa ra là như vậy!

"Có điều, Phương tiểu thư, em chú ý vấn đề này như vậy làm gì?" Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đáy mắt kia, dường như còn ẩn giấu mấy phần trêu tức.

Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút không được tự nhiên dịch ra xa anh, hời hợt nói, "Chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

"Thật sao? Lúc thuận tiện hỏi cả đầu óc cũng quên mang theo sao?" Khóe môi Lạc Dịch Bắc khinh bỉ mà cong cong lên, tiếp theo lại ác miệng mà phun ra một câu, "Cô Tô Thụy đó, cũng cần phải bán nhan sắc?"

Anh trào phúng đến rất sắc bén, "một kiếm thấy máu", phía trước đâm Phương Trì Hạ, phía sau trực tiếp giẫm Tô Thụy.

Nếu như anh đã muốn ác miệng, thì lời bình thường nói ra đều rất khó nghe, hơn nữa cũng sẽ không bận tâm đến tình cảm của bất luận người nào.

Đường đường một vị công chúa bị anh trào phúng thành như vậy, nếu như Tô Thụy ở đây, chỉ sợ cả đời chết cũng không còn mặt mũi mà bước vào thành phố C!

Phương Trì Hạ cũng liên lụy bị anh đâm, tức giận đến sắc mặt đều xụ xuống, có điều lại không phản bác.

Lời anh nói thật ra là sự thực, rõ ràng tối hôm qua anh còn lợi dụng cô thoát khỏi Tô Thụy, làm sao có thể đi bán nhan sắc cho một người phụ nữ như vậy?

"Đi thôi." Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu liếc chéo cô một chút, khóe môi vung lên một đường quyến rũ, đi trước vào trong thang máy.

Sau khi hai người rời khỏi Dung Hi, trực tiếp đi tới chỗ nhà hàng đã hẹn Tô Thụy lúc nãy.

Lúc đến nơi, Tô Thụy vẫn còn, nhưng Phí Tư Nặc thì không.

Tô Thụy ở lại chờ Lạc Dịch Bắc, nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, ánh mắt sáng lên, nhưng thoáng nhìn thấy Phương Trì Hạ phía sau anh thì ánh mắt lại tối đi.

Anh cũng thật là, đi đến chỗ nào cũng dẫn cô theo?

Lạc Dịch Bắc ung dung thong thả đi tới, kéo cô tới cái ghế dài đối diện ngồi xuống, trực tiếp đặt tài liệu trong tay lên bàn.

"Tôi làm việc không thích lằng nhằng, bản hợp đồng này, ký hay không ký, nói một câu thôi, công chúa, cô cảm thấy thế nào?"

Trên người anh có một luồng từ trường rất lạnh lùng, nói chuyện không nhanh không chậm, thế nhưng chữ chữ như là băng đá, nghe vào khiến thần kinh người ta đều căng thẳng.

"Dịch Bắc, vấn đề này thật ra không phải em có thể làm chủ, người phụ trách việc này chủ yếu là Tư Nặc, nhưng bây giờ anh ấy có việc rời đi trước, nói là bảo người của các anh đưa tài liệu đến khách sạn của anh ấy là được rồi." Tô Thụy gặp phải anh, cái gì kiêu ngạo, cái gì công khai ương ngạnh hoàn toàn mất bóng, nói chuyện cũng từ tốn nhẹ nhàng, dáng vẻ như thể một tiểu thư đài các có giáo dục tốt.

Lúc Lạc Dịch Bắc đến cũng không biết Phí Tư Nặc không có ở đây, cau mày.

Phương Trì Hạ không chút biến sắc nghe Tô Thụy, có cảm giác mình bị true đùa.

Nghe khẩu khí Tô Thụy nói chuyện, Phí Tư Nặc hẳn là người vừa nãy ngồi ở chỗ này, nhưng mà...

Vừa nghĩ tới bộ dạng lười nhác chuyện không liên quan tới mình ngồi bên cạnh xem trò vui vừa nãy của Phí Tư Nặc, Phương Trì Hạ nhíu nhíu lông mày.

"địa chỉ khách sạn." Mặt Lạc Dịch Bắc không hề cảm xúc lại hỏi.

Tô Thụy lấy bên cạnh ra một cây bút, ngoan ngoãn viết địa chỉ khách sạn của Phí Tư Nặc cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK