Tán gẫu mấy phút, sau đó đi mua đồ uống cho mọi người.
Đây là một câu lạc bộ xa hoa, sân rất lớn, bên trong giải trí không chỉ có Golf, mà còn rất nhiều cái khác.
Mỗi một loại giải trí, không nằm cùng một sân mà đều tách ra, không liên quan tới nhau.
Phương Trì Hạ lần đầu tiên tới nơi này, đối với nơi này cũng chưa quen thuộc, lúc vào có Lạc Dịch Bắc dẫn đi, cô cũng không nhìn kỹ đường.
Đi qua lại ở trong một hồi lâu, cũng không biết mình đi tới khu giải trí nào, muốn tìm một người phục vụ để hỏi đường, lúc đi tới cuối hành lang thì một bóng đen bỗng nhiên từ phía trước chụp xuống, theo sát, cơ thể bị đẩy vào vách tường phía sau.
"Thả tôi ra!" Phương Trì Hạ theo phản xạ có điều kiện giãy dụa, đang muốn nhắm ngay vị trí quan trọng của người kia mà tấn công, nhưng lúc ngẩng đầu lên thấy rõ mặt của người kia thì tất cả động tác đều ngừng lại.
Phí Tư Nặc!
Phí Tư Nặc đè lên người cô, một tay siết chặt eo cô, một tay chống bên cạnh cô, ánh mắt quấn lấy mắt cô, đáy mắt không bình tĩnh như trước, dường như có thứ gì đó bị gió thổi sóng gợn, từ từ cuộn trào thành một mảnh..
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh, con ngươi hơi co lại.
"Sao anh lại ở đây?" Cô có linh cảm, anh xuất hiện ở đây là đặc biệt vì cô mà tới.
Bằng không cũng sẽ không vừa xuất hiện liền đẩycô vào góc tường.
Lại kết hợp với chuyện cô bị người kia mang đi trên du thuyền lúc nãy, mặt Phương Trì Hạ biến sắc, ánh mắt có chút ngổn ngang.
"Phí Tư Nặc, anh thả rôi ta!" Chống tay giữa hai người, cô rõ ràng có chút phòng bị đối với anh.
Phí Tư Nặc không chút biến sắc nhìn cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, cau mày, kìm tay cô đang chống trên lồng ngực anh, kéo xuống, đè lên vách tường.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Phương Trì Hạ không giống cô gái bình thường, quả thật bây giờ cô có chút căng thẳng, nhưng không phải hoang mang lo sợ, đầu cô rất minh mẫn, dù cho trong lòng rõ ràng sóng to gió lớn nhưng trên mặt vẫn có thể giả vờ rất bình tĩnh.
Hơn nữa, lúc sức mình rõ ràng không thể đấu lại đối phương thì căng thẳng cũng vô ích.
"Em đang sợ tôi sao?" Phí Tư Nặc không chút biến sắc quan sát phản ứng của cô, lông mày nhíu thành một đường.
"Không có, tôi chỉ là không quen bị người ta giữ chặt tay đè vào góc tường để nói chuyện thôi." Tầm mắt Phương Trì Hạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cổ tay mình đang bị anh khống chế, bình tĩnh mà ổn định trả lời.
Phí Tư Nặc đầu tiên là ngớ ngẩn, đuôi lông mày giật giật.
Cô là đang chỉ trích anh không phải sao?
Trò chuyện một lát còn phải dùng cách thức này?
"Ngày đó sau khi em biến mất, tôi tìm em rất lâu." Phí Tư Nặc vẫy vẫy tay, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô đổi thành đan tay cô.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, rõ ràng không nghĩ tới anh lại làm động tác như vậy, nhất thời không biết làm sao từ chối.
"Không biết em đã xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng." Phí Tư Nặc cong khóe môi nói, giọng điệu dường như còn có chút bất đắc dĩ.
"Ngày đó đột nhiên xảy ra chuyện, chưa kịp thông báo với anh, xin lỗi." Phương Trì Hạ một mặt nhích ra xa anh, một mặt tay ở trong tay anh lại giãy dụa.
Phí Tư Nặc cũng đoán được đại khái chuyện đã xảy ra như thế nào nên cho qua vấn đề này, tầm mắt lấy tốc độ cực kỳ chậm đảo qua mặt cô, anh nhìn chằm chằm cô nhìn một lúc lâu, bất ngờ nói, "Chuyện ngày hôm nay, nếu như, anh nói không phải do anh sai khiến, em tin không?"