Những chuyện lời ích này cô thông mình như vậy Lạc Dịch Bắc không tin cô không rõ ràng những chuyện này.
Vì sao còn muốn có biện pháp phòng tránh?
Là muốn buông câu dài sao?
Phương Trì Hạ nhìn qua thấy anh trầm tư không biết đang suy nghĩ cái gì, liền làm như không có việc gì đi vào tắm.
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Hai người tối hôm qua ngủ muộn như vậy, Phương Trì Hạ ngày hôm sau lại có tinh thần dậy sớm như vậy.
Cô cũng phục chính mình.
Hôm nay hai người đều không cần đi làm, Lạc Dịch Bắc thức dậy có chút muộn.
Lúc ở trên giường đơi, từ phòng tắm thỉnh thoảng có âm thanh của Phương Trì Hạ truyền ra.
Cô sáng sớm như vậy đã tắm, biệt thự được hai người đã yên tĩnh nên cô làm cái gì trong phòng tắm anh cũng nghe rõ.
Lạc Dịch Bắc còn chưa tỉnh lại, chỉ nge thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước xôn xao một chút lại một chút,vô cùng tuần hoàn.
Mày nhíu lại, anh nhắm mắt rồi mở ra.
Người trong phòng tắm lại xem như anh không tồn tại, tiếng nước lại tiếp tục một chút lại một chút rât tuần hoàn.
Thật vất vả mới chấm dứt, rốt cuộc an tĩnh được một lát, cũng không đến hai phút, trong phòng lại vang lên tiếng hát.
Cũng không biết cô hát cái gì, âm thanh réo rắt thỉnh thoảng vang lên “Một mình cô độc, một mình sống, đi đường một mình, bi thương một mình…”
Đây chắc chắn là một bài hát thương cảm nhưng Phương Trì Hạ hát lại không có một chút cảm giác này mà lại thấy rất vui mừng.
Chỉ là những lời kia là cái gì?
Lạc Dịch Bắc rất không thích nghe cô hát những lời này, trong ngực như bị lấy ra cái gì, nghe rất không thoải mái.
ÁNh mắt nhìn vào nhà tắm, rống lên một tiếng “Phương Trì Hạ, em ngậm miệng lại cho anh! Sáng sớm mà học người ta phiền muộn cái gì đó?”
Anh rống to như vậy khiến cô sững sờ một chút, sau đó liền lặng.
Lạc Dịch Bắc bực bội rời giường, tùy ý khoác thêm áo khoác đi vào phòng tắm.
Phương Trì Hạ đang súc miệng, đột nhiên thấy anh đi vào, cứng ngắc ngẩng đầu “Anh tỉnh rồi à.”
“Về sau đừng nghe những thể loại nhạc này.” Lạc Dịch Bắc đi vào nghênh ngang kéo cô ra ngoài, mình đứng trước bồn rửa mặt.
Nhìn cô đang đứng ở cửa ngây ngốc, anh ung dung nói thêm một câu “Không có việc gì thì nghe hát là được rồi, không phải lúc trước hát không được sao?”
“Cút!” Phương Trì Hạ trầm mặt xuống, rống anh một câu quay người đi.
Lạc Dịch Bắc không có việc gì lấy ly súc miệng, nhìn phía trên thì sửng sốt một chút.
Ly súc miệng của anh và Phương Trì Hạ đều màu trắng, vốn không có cái gì bây giờ lại được vẽ lên hai khuôn mặt cười.
Một trái một phải hai cái ly để song song một chỗ, nhìn rất giống một đôi.