Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn Phương Trì Hạ cầm khăn tắm, nhưng lại không nhận, mà nhìn mặt Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ vừa rồi trở về phòng cũng tắm rửa, đại khái nghĩ đến anh còn ở phía dưới chờ, tóc cũng không lau khô, để ẩm ướt thả trên vai, nước theo khuôn mặt trượt xuống, thấm vào áo quần.
Lạc Dịch Bắc không dấu vết nhìn Phương Trì Hạ, lông mày nhếch lên.
"Anh không cần?" Phương Trì Hạ thấy Lạc Dịch Bắc chỉ nhìn cô chằm chằm, không nhận khăn, muốn thu tay lại thì cổ tay lại bị giữ chặt. Lạc Dịch Bắc nhấc chân bước ra. Phương Trì Hạ nghẹn họng nhìn trân trối.
Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy trước mắt thoảng qua màu da lúa mạch, khuôn mặt nóng lên, theo phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, thì khăn tắm trong tay cô bỗng nhiên bị Lạc Dịch Bắc rút ra, sau đó, hướng trên đỉnh đầu chụp xuống, lúc Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần thì khăn tắm trong tay đã khoác trên người cả hai.
Phương Trì Hạ cũng bị bao lấy!
Động tác Lạc Dịch Bắc rất nhanh, nhanh đến mức Phương Trì Hạ không phản ứng kịp, không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hình ảnh trong đầu vẫn in sâu.
Lạc Dịch Bắc dùng khăn tắm rất lớn, Phương Trì Hạ lại nhỏ, hai người dùng một cái khăn vẫn đủ.
Thậm chí còn thừa một góc.
Phương Trì Hạ nhìn tư thế hai người, không được tự nhiên, cuối cùng giả bộ như không có việc gì.
"Bây giờ đi về sao?" Nhìn mặt hồ, Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi.
"Không vội." Lạc Dịch Bắc giống như không có việc gì, thậm chí còn cầm khăn tắm bao lấy tóc dài ướt sũng, giúp Phương Trì Hạ lau khô.
Động tác của Lạc Dịch Bắc làm Phương Trì Hạ sững sờ, thân thể cương cứng, nhìn Lạc Dịch Bắc ngạc nhiên.
"Em tự mình làm được rồi." Muốn đẩy tay Lạc Dịch Bắc ra, nhưng Lạc Dịch Bắc lại không để ý.
"Em ngồi im đi." Lườm Phương Trì Hạ, Lạc Dịch Bắc làm như không có việc gì tiếp tục lau tóc cho cô.
Động tác Lạc Dịch Bắc rất kiên nhẫn, từng chút lau khô tóc cho Phương Trì Hạ, lúc tóc gần khô, động tác Lạc Dịch Bắc mới dừng lại.
Lạc Dịch Bắc không dấu vết nhìn mặt Phương Trì Hạ, khóe môi ngoắc ngoắc, nhét khăn tắm vào trong tay cô, sau đó nghiền ngẫm nói một câu: "Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ đến lượt em giúp anh!"
Phương Trì Hạ nghẹn họng, đối với lời Lạc Dịch Bắc không còn lời gì để nói, nhưng lại không từ chối.
Cầm khăn giúp Lạc Dịch Bắc lau.
Phương Trì Hạ muốn nhanh trở về, động tác rất lưu loát, không chậm rãi giống Lạc Dịch Bắc.
Tóc Lạc Dịch Bắc bị Phương Trì Hạ xoa thành một đống.
Lúc Phương Trì Hạ lau không suy nghĩ nhiều, bây giờ nhìn tóc Lạc Dịch Bắc sững sờ, khóe mắt co rút.
Lạc Dịch Bắc như vậy cũng không ảnh hưởng đến hình tượng, ngược lại còn có cảm giác gợi cảm.
Nhưng bình thường nhìn Lạc Dịch Bắc rất sạch sẽ gọn gàng, đột nhiên thấy Lạc Dịch Bắc như vậy, Phương Trì Hạ nhịn không được cười ra tiếng.