"Vậy sao?" Lạc Dich Bắc lạnh lùng nhìn cô ta một hồi.
"Vâng." Gương mặt đang cười của Phương Trì Hạ bỗng biến sắc.
Cứ như vậy, liệu cô ta có bị đơ mặt.
Rõ ràng là sắp không chịu được nữa rồi, nhưng cô ta vẫn phải làm theo ý của anh ta.
Khi cô nhìn anh ta, ánh mắt sáng long lanh, đảo loạn lên, giống như một con vật nhỏ đang sợ hãi điều gì, điều này, khiến người khác rất thích thú.
Cô sinh ra đã rất xinh đẹp, là một người con gái như cô tmà dùng những lời lẽ ngọt ngào đưa tình, thì e là không có mấy người có thể cưỡng lại được.
Lạ Dich Bắc bây giờ cũng như vậy.
Nhưng, cứ nghĩ đến cô bị gả cho anh không danh chính ngôn thuận, như vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao.
Một là vì thân phận của anh, không biết liêm sỉ mà ngày cả cưới 1 một gái cũng không làm được, thì có gì đáng thương tiếc chứ?
Cứ nghĩ đến điều này, Lạc Dịch Bắc lại muốn sục sôi.
Muốn giữ cô ra lại bên mình, muốn hàng tối nghe cô ta khóc vì bị áp chế, muốn nhiều hoen thế....
"Đã biết thân phận của mình, thì bây giờ cũng đến lúc làm trách nhiệm của người vợ rồi." Nói xong anh ta lại ôm lấy cô bước vào phòng.
Phương Trì Hạ nói nhiều như vậy chính là muốn thử xem anh ta định làm gì tối nay.
Cô làm nhiều điều như vậy, nhưng cũng vô ích rồi, đã quá vội rồi.
"Lạc Dịch Bắc, anh không phải người." Lùi lại 2 bước, muốn chạy ra ngoài, thì bị anh ôm chặt lại bế vào phòng, toàn cơ thể bị anh áp chặt, k thể cử động.
Lực của anh rất mạnh, như bàn tay sắt vậy, Phương Trì Hạ muốn cử động không nổi.
Đẩy không được, giãy cũng không thể, cô đành dùng những lời dịu dàng để thương lượng với an," ngày mai em còn phải dậy sớm, chẳng phải anh cũng phải đi làm sao. Đêm này đừng lâu quá nhé."
" chuyện ngày mai thì mai hẵng nói." Lạc Dịch Bắc không chịu thoả hiệp với cô, mà tiếp tục cởi đồ của cô ra.
Phương Trì Hạ nằm gọn trong người anh, toàn thân run rẩy.
Trong một đêm, không biết là được bao lâu rồi, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Phương Trì Hạ lại bị thất thủ, mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu lần sau ang lại không biết tiết chế như vậy nữa, cô nhất định sẽ phản kháng.
2 người đêm qua ngủ rất muộn, Phương Trì Hạ vốn dĩ định dậy sớm vào hôm sau.
Kết quả là bất giác tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa.
Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, trong phòng rất yên lặng.
Gió thổi nhè nhẹ, nhưng mỗi cơn gió thổi vào cũng khiến Phương Trì Hạ tỉnh hơn nhiều.
Lạc Dich Bắc dường như không có ở đó, chỉ có một mình cô
Phương Trì Hạ mấy ngày nay đang chuẩn bị đơn xin việc của Dung Hi, nhất thời quên mất đây là tuần thứ mấy rồi.
Sau khi tỉnh dậy, cô vệ sinh cá nhân nhanh chóng, thay một bộ quần áo khác để ra ngoài, mơ màng nghĩ xuống lầu sẽ lại gặp một bóng hình khiến cô run người.