Nhưng mà, bất kể như thế nào, chỉ cần Phương Trì Hạ nói cô không làm, anh sẽ tin!
Với tính cách của cô, nếu như không phải thật sự đã chịu ấm ức đặc biệt lớn, vừa nãy cô sẽ không để lộ mặt yếu đuối như thế trước mặt anh.
"Con người của ông cố, tuy rằng bề ngoài trông bảo thủ, nghiêm nghị, lại hà khắc, nhưng thật ra không khó gần, ông ấy chỉ là không hiểu tính cách của em mới có nhận định như lúc nãy, đừng nghĩ nhiều." Lạc Dịch Bắc vừa giúp cô bôi thuốc, vừa thử an ủi cô.
"Không sao." Kỳ thực trong lòng Phương Trì Hạ chuyện gì cúng không biết, suy cho cùng mới gặp nhau hai lần, vả lại cô cũng không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, cô có thể oán trách gì chứ?
Tâm trạng lúc đó của Lạc Dịch, cô cũng có thể hiểu.
"Được rồi, thu xếp một chút, tôi đưa em về." Lạc Dịch Bắc giúp cô sửa lại váy, dọn dẹp hộp thuốc, dìu cô đứng dậy.
Phương Trì Hạ đều đã bị thương thành thế này, những khi không thuận tiện ở Lạc gia rất nhiều, Lạc Dịch Bắc tuy rất hi vọng cô sống tại đây, nhưng mà tình hình này ở lại không thích hợp.
Sau lưng Phương Trì Hạ từ sống lưng trở xuống hoàn toàn tê dại, đi đứng lưng cũng không thể thẳng, lảo đảo xiêu vẹo, đi lại khó khăn.
Lạc Dịch Bắc không nhìn tiếp được, định trực tiếp bế cô đi xuống, tay mới vừa đưa qua, lại bị Phương Trì Hạ lạnh nhạt đẩy ra, "Để tôi."
Dưới lầu còn có nhiều người hầu như thế, bị anh bế qua bế lại còn ra cái gì?
Lạc Dịch Bắc biết cô ngại ngùng, bất lực, chỉ có thể ở bên cạnh cùng cô.
Lúc hai người đi xuống lầu, vợ chồng Sa Chức Tinh và Lạc Hi Thần đã trở về rồi, Tô Nhiễm cũng đã đến.
Nhìn thấy Phương Trì Hạ ở đây, Sa Chức Tinh lặng đi một lúc.
Lại nhìn dáng đi của cô, chân mày đều đã nhíu lại.
"Sao thế?"
Phương Trì Hạ ngẩng đầu, cũng không nói gì về Lạc Dịch, chỉ là bình thản nói, "Phu nhân, Tôi không sao."
Ánh mắt của Sa Chức Tinh chuyển sang Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc cảm thấy loại chuyện này không có gì đáng nói, vả lại cũng không biết Sa Chức Tinh nghe xong có thái độ gì, ngậm miệng lại, cũng lựa chọn không nói gì cả.
Sa Chức Tinh khó hiểu nhìn anh một cái, cười bình thản với Phương Trì Hạ, "Qua đây cùng ngồi chơi đi!"
"Không cần ạ, phu nhân. Tôi phải về rồi!" Phương Trì Hạ lễ phép ra hiệu với bà.
Sa Chức Tinh đành vậy, không nói gì thêm nữa.
Phương Trì Hạ tiếp tục đi ra ngoài, đến trước cửa, lúc sắp đi ra ngoài, không nhịn được nhìn về phòng khách một cái.
Phòng khách rất nhiều người, vợ chồng Sa Chức Tinh Lạc Hi Thần, vợ chồng Lạc Dung Từ, Lạc Ân Kỳ đều ở đấy.
Tô Nhiễm rõ ràng là rất thân thiết với mỗi người trong nhà này, lúc ngồi với mọi người, nói cười rất thoải mái.
Cảnh mọi người ngồi cùng nhau vô cùng hòa hợp, giống hệt người trong nhà thật sự vậy.
Phương Trì Hạ lặng lẽ nhìn cảnh này, ánh mắt hơi thất thần.
Tô Nhiễm dường như chú ý đến tầm nhìn của cô, khóe mắt liếc sang, thản nhiên nhìn chỗ cô một cái, khóe miệng cong lên, đứng dậy tiếp tục pha trà cho từng người của Lạc gia.
Phương Trì Hạ định thần lại, đi ra ngoài biệt thự.
Lạc Dịch Bắc cũng không quan tâm Tô Nhiễm còn ở Lạc gia hay không, sau khi tiễn Phương Trì Hạ rời khỏi, cũng rời khỏi theo, chính là không có ý định trở về.
Xe chạy chầm chậm trên đường, lúc đi được một nửa, Lạc Dịch Bắc suy nghĩ một lúc, anh quẹo mạnh đầu xe, chở Phương Trì Hạ đi về chung cư nhỏ của cô.
"Mấy ngày này chúng ta sẽ đến chỗ em ở!"