Bản thân Tô Thụy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, không giống nét xinh xắn tinh tế ở người phương Đông, dung mạo của cô rất mạnh mẽ, có nét lạnh lùng của người mẫu tạp chí, bối cảnh gia tộc lại rất mạnh, ở nước R quý tộc muốn làm thông gia với cô nhiều vô kể.
Khi Sách Phi Á nói ra những lời này, vô cùng tự tin, cũng không nghĩ đến Lạc Dịch Bắc có từ chối hay không.
"Xin lỗi, thưa bà!" Nào ngờ Lạc Dịch Bắc không chút do dự, nói lời xin lỗi với Sách Phi Á, ánh mắt hướng về Phương Trì Hạ vẫn đang đứng ở góc xa đợi anh.
Sau đó, sóng lớn cũng chẳng ngại không chút rung động buông ra một câu, "Tôi dĩ hôn!"
Ba chữ ngắn gọn, như quả bom hẹn giờ có sức công phá mạnh mẽ, làm cho hiện trường phát nổ chỉ trong chốc lát.
Sách Phi Á không thể tin nổi mà nhìn anh, rõ ràng rất kinh ngạc trước câu nói của anh.
Tô Thụy giống như bị một gậy rơi xuống đầu, sự tôn nghiêm cao ngạo bị anh đả kích đến vỡ vụn thành từng mảnh.
Anh ta lại có thể thẳng thừng từ chối như thế...
Anh ta kết hôn từ khi nào?
"Nếu như không có việc gì, tối nay tôi xin về trước!" Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, gửi lời hỏi thăm đến Sách Phi Á một chút, quay người đi thẳng ra cửa.
"Lúc nãy mọi người đang nói gì vậy?" Lúc anh đi qua Phương Trì Hạ vài bước đi theo, vừa đi, vừa thuận miệng hỏi.
"Muốn biết ư?" Lạc Dịch Bắc chuyển mắt sang cô, nhìn chằm chằm gương mặt của cô vài giây, lời nói ra mang theo mấy phần mập mờ đùa giỡn.
Phương Trì Hạ thật ra lúc nãy đã thấy anh nhìn sang chỗ cô, có chút tò mò chủ đề nói chuyện là gì lại liên quan đến cô.
Có điều, nghe giọng điệu của Lạc Dịch Bắc, cảm thấy anh cũnh sẽ không nói với cô, thờ ơ trả lời một câu, "Không có."
Vốn là với quan hệ của hai người, cô cũng không có lập trường gì mà quản anh nhiều đến vậy.
Tiếp tục đi ra ngoài cửa chính, Lạc Dịch Bắc từ đầu đến cuối không nhắc đến chuyện bên trong lúc nãy, cảm giác giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Hai người trở về khách sạn, cũng không lưu lại lâu ở nước R, ngày hôm sau lập tức đáp chuyến bay trở về nước.
Khi đến sân bay của thành phố C, hai người một trước một sau vừa mới ra đến sân bay, chuông điện thoại của Lạc Dịch Bắc liền vang lên.
Là của Bảo Bảo.
Không cần đoán, từ sau khi Lạc Dịch Bắc thấy cái tên ấy hiển thị trên cuộc gọi thì mặt mày dịu ra, Phương Trì Hạ cũng biết.
"Bảo Bảo, sao vậy?" Lạc Dịch Bắc nghe máy, quay sang nói chuyện với Bảo Bảo.
"Anh đến chưa? Đừng đi trước một mình, em bây giờ đang trên đường vội đến sân bay, em và ông nội đón anh!" Giọng nói của Bảo Bảo từ đầu dây bên kia truyền đến, tâm tình nghe ra dường như rất tốt.
"Được, anh chờ hai người." Lạc Dịch Bắc cong khóe môi lên, ngắt máy.
Anh không đi ra, Phương Trì Hạ và anh lại đứng rất gần, khi nghe điện thoại, cuộc nói chuyện của hai người, cô có thể nghe thấy rất rõ.
"Bảo Bảo sắp đến?" Ánh mắt chuyển sang anh, cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Lạc Dịch Bắc nghiêng mắt nhìn cô, bình thản "ừ" một tiếng, thản nhiên quan sát phản ứng của cô.
Nào ngờ cô lại không thay đổi sắc mặt mà trả lời một câu, "Vậy tôi đi trước đây, anh chắc không hi vọng bị người khác làm phiền."
Nói xong câu này, cô quay người hướng về phía ngoài sân bay.
Không ngờ cô đi mất rất nhanh, thậm chí cũng không quay đầu lấy một cái, cảm giác rõ ràng là không quan tâm chút nào đến việc anh ở cùng cô gái khác, thậm chí còn rất vui vẻ tạo cơ hội cho anh.
Cô như thế, khiến cho lồng ngực anh ngột ngạt.
Vẫn thật tâm lí nhỉ!
Lấy một cô vợ rộng lượng thế này, anh có nên yên tâm vui mừng hay không đây!?