Thái độ của ông ấy từ đầu đến cuối đều rất lễ phép, bộ dáng còn rất tôn ttrongj cô.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn ông ta chằm chằm, âm thầm đoán thân phạn của đối phương.
Cô hiện tại đang rất chán nản., dị quốc tha hương, hơn nữa nửa đêm còn lưu lạc ngoài đường.
Lúc co đang quẫn bách như vậy, lại xuất hiện thoạt nhìn cũng không phải có ý xấu mà là đang giúp đỡ cô.
Phương Trì Hạ âm thầm nghĩ một lát, bỗng nhiên ngầng đầu lên.
Cô đối với Bắc Ireland này hoàn toàn xa lại, căn bản là không biết ai, ngoại trừ… hắn.
Phương Trì Hạ cũng không xác định được những người này có phải là người kia phái tới hay không nhưng vẫn xoay người lên xe “Được, chúng ta đi.’
Người đàn ông theo sát cô lên xe, chở cô đến trước một biệt thự.
Người đo lại bước xuống cung kính mở cửa xe cho cô, dẫn cô đi vào trong nhà.
Đây là một biệt thư rất xinh đẹp, đơn giản, lịch sự, nhưng thiết kế rất có phong cách.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc theo sau đi vào, đi qua phòng khách, cuối cùng được mấy nữ hầu dẫn lên một phòng ở lầu trên.
“Tiểu thư, tối nay cô ở lại đây, nếu như ngày mai muốn rời đi chúng tôi sẽ an bài người đăt vé máy bay về nước. Đầu giường trong phòng có chuông, nếu cần tùy lúc có thể gọi chúng tôi, hiện tại chúng tôi lui xuống, tiểu thư nghỉ sớm một chút.” Nữ hâu đưa cô đến một phòng cũng không quấy rầy, nói xong liền đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ nhìn theo mấy người di chuyển, lúc sắp đóng cửa lại, bỗng nhiên cô gọi lại “Đợi một chút!”
“Phương tiểu thư còn có việc” Nữ hầu dừng bước, cúi đầu thái độ lễ phép.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn cô ấy thăm dò “Có thể nói cho tôi biết chủ nhân của mọi người là ai không”
Đối phương rõ ràng đã được dặn dò trước, vẻ mặt áy náy “Xin lỗi, Phương tiểu thư điều này chúng tôi không thể nói. Phương tiểu thư chỉ cần ở nơi này là được rồi.”
“Có phải hay không đó là…” Phương Trì Hạ còn muốn hỏi, lời vừ nói mấy nữ hầu đã lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Phương Trì Hạ đứng trong phòng, lẳng lạng quan sát căn phòng, thoáng thấy trước cửa sổ một hộp nhạc nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cầm lên.
Hộp nhạc rất đẹp, đặt trên một cái bệ, phía trên có một tiểu thiên sứ màu trắng.
Cầm hộp nhạc lên, cô ấn xuống nút start.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, tiểu thiên sứ màu trắng vỗ cánh, quả như cô ngĩ chậm rãi bay ên.
Âm nhạc rất kì ảo, thanh thấu như phảng phất gột rửa linh hồn của người.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn Tiểu thiên sứ một hồi lâu, nằm xuống giường, cũng không tiếp tục nghĩ chuyện của Lạc Dịch Bắc.
Lúc này đã khuya, cô lại ngồi trên máy bay lâu như vậy, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Phương Trì Hạ mơ thấy mọt giấc mơ, phảng phất trở lại lần đàu tiên nhìn thấy hắn.
Một mảnh trắng, tia nắng ban mai, trên giáo đường, hắn như hoàng tử đi về phía cô.