Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm thông báo, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh đang lo lắng cho cô vì cô ở môt mình với Phí Tư Nặc?
“Mới vừa rồi luôn ở bên trong sao?” LẠc Dịch Bắc lạnh mặt hỏi.
Giọng điệu của anh rất nặng nề, ánh mắt còn rất lạnh khiến cho Phương Trì Hạ cả người rét run, nhịn không được ngửa ngữa ra sau.
Kéo ra khoảng cách giữa cô với anh, tìm từ ngượng ngùng giải thích “ Giữa trưa tới lại thấy có vấn đề, chưa kí hợp đồng được, lúc sau Phí Tư NẶc bận rộn, em ở bên ngoài chờ anh ta rất lâu.”
Lạc Dịch Bắc híp híp mắt, cánh tay đặt bên người cô, mặt không biểu tình hỏi lại “Tại sao không đi?”
Lời này anh hỏi không liên quan đến chuyện đau khổ, giống như việc này cùng lợi ích của mình không liên quan.
Phương Trì Hạ nghe lời anh nói thì lông mày nhướn nhướn, quay mặt rống với anh “Đây không phải là vì quan hệ của nhà anh sao? Nhiều năm tạo dựng quan hệ như vậy, cứ như vậy để chôn vùi không tiếc sao?”
Cô rống rất lớn, LẠc Dịch Bắc bị cô rống, biểu tình sững sờ một chút.
Phương Trì Hạ khi hét lên khí thế lời lẽ rất hùng dũng, hét xong, hình như cũng ý thức được mình vừa làm cái gì, sắc mặt có chút xấu hổ, đầu hơi nghiêng nghiêng bên cạnh, giả bộ như không có việc gì đẩy đẩy anh “Lên đi.”
Tay cô còn trên ngực anh, mắt Lạc Dịch Bắc rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn trên tay cô, không lấy ra ngược lại còn nắm chặt tay cô.
Phương Trì HẠ khẽ giật mình, mặt cứng ngắc nhìn qua, liếc mắt nhìn hắn một cái, muốn rút tay về, Lạc Dịch Bắc lại giữ chặt tay cô không buông ra.
“Vì LẠc gia?” Cả người giam cô vào giữa thân xe, anh nhướn nhướn lông mày.
Phương Trì Hạ biết anh không thích cô liên quan quá nhiều đến Lạc gia, vội vàng tìm từ nói “Là em quản nhiều, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong cô quan sát sắc mặt Lạc Dịch Bắc, cô nghĩ rằng Lạc Dịch Bắc lại hiểu lầm cô.
AI ngờ anh nhìn cô, rất cao ngạo lạnh lùng nói một câu “Lạc gia làm việc từ trước đến nay đều không quan tâm người khác, về sau lại gặp chuyện này, trực tiếp rời đi luôn đi.”
Phương Trì Hạ giật mình, kình ngạc hôm nay anh lại nói chuyện tốt như vậy.
LẠc Dịch Bắc nhìn mặt cô, lại bổ sung thêm một câu “Những chuyện như vậy LẠc gia không cảm thấy đáng tiếc!”
Lạc Dịch Bắc quay người muốn rời khỏi, như nghĩ đến cái gì, cả người bỗng nhiên quay lại.
Phương Trì Hạ chuẩn bị đứng thẳng người nhìn động tác của ạnh lại nghiêng người cảnh giác nhìn ạnh.
“Còn có.” Lạc Dịch Bắc duỗi cánh tay lấy điện thoại của cô chuyển từ im lặng lại thành chuông, mặt nghiêm túc nói “Về sau, điện thoại luôn phải duy trì trạng thái này 24 tiếng!”
Anh nói rất bá đạo, tình huống hai người hiện giờ rất bất lợi cho Phương Trì Hạ, hắn nói cái gì, Phương Trì Hạ đều bị động gật đầu “Em biết.”
Lạc Dịch Bắc nghe câu trả lời của cô thấy rất thỏa mãn, một tay nâng ôm người cô lên.
Mở của xe, anh đi lên phía trước.
Phương Trì Hạ theo sát anh, hai người chạy nhanh về biệt thự.