Chỉ tay cuối cùng cũng không đưa tay qua.
Lên giường, cứ như vậy ôm cô ngủ một đêm, hôm sau tỉnh lại, Phương Trì Hạ đã đi trước anh một bước.
Cô hình như không nhớ rõ tối qua mình đã làm cái gì, như không có chuyện gì mà nhìn anh một cái, lúc sau như không có chuyện gì mà rời đi.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô thế này, ánh mắt âm trầm.
Tối hôm qua khiến cho anh một thân dục hỏa mà cô rất an tâm a!
Khuôn mặt lạnh lùng đi xuống, Phương Trì Hạ đang nói chuyện với Lan Tu.
Lạc Dịch Bắc ở xa không nghe rõ nhưng lại thấy Lan Tu với Phương Trì Hạ ôm rồi ôm.
Nhìn hai người như vậy, Lạc Dịch Bắc khuôn mặt nặng nề.
Anh biết người Pháp rất phóng khoáng, nhưng mà ôm thành như vậy có phải thân mật quá hay không?
Vài bước đi qua, muốn đem hai người lôi ra thì Lan Tu lại tự động buông Phương Trì Hạ ra.
Sau đó lưu luyến không rời nói “Hạ HẠ, sau này lại hoan nghênh em đến đây!”
Lạc Dịch Bắc giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Phương Trì Hạ.
Cô quyết định về nước?
“Được.” Phương Trì Hạ phảng phất như không nhìn thấy anh, cười trả lời Lan Tu, sau lại cùng ba mẹ Lan Tu tạm biệt.
Cô ở nơi này ngây ngốc nhiều ngày như vậy, vốn là ngoài ý muốn.
Hiện tại đã có đủ tiền vé máy bay, về nước cô còn có việc ở trường học và Dung Hi, tất nhiên phải trở về.
Lạc Dịch Bắc hai ngày nay còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để cô trở về, anh không ngờ anh còn chưa nói, cô đã chủ động về, điều này khiến cho mặt anh vui hơn hẳn.
Nhìn cô lần này phối hợp như vậy, chuyện tối qua, anh tha cho cô!
Phương Trì Hạ cùng Lan Tu trò chuyện chốc lát, về sau liền ngoan ngoãn đi theo anh.
Cô thật sự còn ghi hận anh, vé máy bay về nước còn tự mình mua.
Lạc Dịch Bắc cực độ vô ngữ, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Ngày đầu tiên sau khi về nước lại vừa vặn đúng tiệc Dung Hi mỗi năm tổ chức một lần đón người mới, Phương Trì Hạ là người mới, về lí nên tham dự.
Chỉ là nghĩ đến trường hợp như vậy, người Lạc gia cũng sẽ tham dự, cô liền có chút do dự.
“Có thể không đi sao?” ÁNh mắt nhìn về người đàn ông đang ngồi ở ghế dựa trên ban công, Phương Trì Hạ thăm dò hỏi.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô, không hiểu được suy nghĩ của cô.
Lúc trước chủ động muốn gả cho anh, vậy mà khi phải gặp người Lạc gia lại dãy dụa, anh thật sự không hiểu lúc nào cô đang thành thật, lúc nào là đang giở trò!
“Sao vậy?” Phương Trì Hạ bị ánh mắt của anh nhìn rất không thoải mái, mê man nhìn lại anh.
“Không có gì, đêm nay người mới đều tham dự, em không biết xấu hổ mà không đi?” Lạc Dịch Bắc ném xuống một câu, đứng lên đi chuẩn bị lễ phục cho buổi tối.
Kì thật Lạc Dịch Bắc cũng không có nói sai, cô mới đến công ty không lâu, cô không có tư cách làm trường hợp đặc biệt.
Để tránh bị mọi người bàn tán, cô không cùng Lạc Dịch Bắc đi vào mà người vào trước, người vào sau.
Hôm nay mọi người Lạc gia đều đi, Lạc Hi Thầm, Sa Chức Tinh, Lạc Ân Kỳ, cho đến chú của Lạc Dich Bắc Lạc Dung Từ, còn có cả Tiểu tả.
Phương Trì Hạ đến một lúc mới phát hiện Bảo Bảo cũng tới.