Vẫn chưa ngủ được, giọng nói của Tô Nhiễm ở cầu thang lại lần nữa vang lên, "Dịch Bắc, hôm nay mọi người đều không có ở đây hả?"
"Ừ." Lạc Dịch Bắc bình thản trả lời cô ta.
"Xem ra đến không đúng lúc rồi." Tô Nhiễm dường như có hơi tiếc nuối.
"Ở lại đây trước đi, anh đưa em đến phòng của em." Lạc Dịch Bắc trả lời cô ta một câu, định đưa cô ta đi về phía cầu thang, Tô Nhiễm lại đột nhiên ngăn cản anh, "Em còn không vội ngủ, đến chỗ của anh ngồi chơi đi!"
Nói xong, cũng không chờ Lạc Dịch Bắc phản ứng, một mình quen đường quen cửa đi về phía trước về hướng phòng của anh.
Tô Nhiễm ở Lạc gia có phòng riêng, ở trên lầu.
Trước đây mỗi lần cô về nước ngắn hạn, đều sống ở Lạc gia, cho nên vô cùng quen thuộc với mọi thứ ở nơi này.
Người hầu ở đây cũng rất thân quen với cô ta, người của Lạc gia hầu như đều xem cô ta như người nhà, vậy nên thời điểm này cô ta đề nghị cùng đi với Lạc Dịch Bắc, vốn không cảm thấy có gì không thích hợp, cũng không gàn buộc lễ tiết đến vậy.
Lạc Dịch Bắc bất lực, chỉ có thể bình thản đi theo cô ta đến phòng của mình.
Phòng của Lạc Dịch Bắc và phòng trọ Phương Trì Hạ đang sống sát cạnh nhau, sân thượng của hai người đều sắp kề nhau, khoảng cách như vậy, trong phòng của anh xảy ra chuyện gì, Phương Trì Hạ đều có thể nghe thấy hết.
Cuộc trò chuyện giữa anh và Tô Nhiễm, cô càng có thể nghe thấy.
Giờ giấc này, còn chạy đến phòng đàn ông làm gì?
Anh ta lại có thể không từ chối!
Tô Nhiễm sau khi đi vào trước tiên là xem xét trong phòng của Lạc Dịch Bắc một lúc, sau đó lại chuyển đến sân thượng của anh.
Sân thượng của Lạc Dịch Bắc là chỗ cách phòng Phương Trì Hạ gần nhất, đứng trên sân thượng của phòng anh nói chuyện, rõ đến giống như là đang đứng trên sân thượng của cô vậy.
"Vẫn là phong cảnh chỗ này của anh tốt hơn!" Tô Nhiễm đứng ở trên sân thượng phòng của Lạc Dịch Bắc, lặng lẽ nhìn chằm chằm cảnh đêm lốm đốm của hoa viên Lạc gia một lúc, không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán.
Nửa đêm nửa hôm, chạy đến trong phòng của một người đàn ông thưởng thức cảnh đêm?
Chắc là sà vào lòng ôm ấp mà!
Phương Trì Hạ đối với câu nói kia của cô ta vô cùng châm biếm, kéo chăn đắp lên đầu mình, muốn cố gắng ép bản thân ngủ, nhưng vẫn chưa vào trạng thái ngủ, giọng nói của Tô Nhiễm lần nữa vang lên, "Hả, thứ này trên cổ anh là gì?"
Giọng nói của cô ta cứ luôn ngập ngừng, giấc ngủ Phương Trì Hạ vốn đã rất nông, một chút âm thanh ồn ào cũng sẽ không ngủ được, lời của Tô Nhiễm, khiến cô chốc lát lại tỉnh.
Trên cổ Lạc Dịch Bắc có cái gì cơ?
Cô hai ngày nay vào thời kỳ đặc biệt, hai người lại không làm những chuyện kia, trên cổ anh có thể có cái gì?
Thứ ở trên cổ, đa phần người khác nghĩ đến đều là những thứ tương đối mờ ám, Phương Trì Hạ cũng nghĩ như thế.
Lời của Tô Nhiễm khiến cô cảm thấy rất nực cười, tầm nhìn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sân thượng của Lạc Dịch Bắc rất gần cô, hình ảnh trước mặt, chỗ này của cô đều có thể nhìn thấy được.
Tô Nhiễm và Lạc Dịch Bắc đang ở trên sân thượng, bóng dáng của hai người, Tô Nhiễm đang rướn người, cơ thể đều đã dính cùng Lạc Dịch Bắc, hai người cũng không biết đang làm gì.
Phương Trì Hạ lạnh lùng nhìn cảnh này, từ đầu đến cuối không thấy Lạc Dịch Bắc đẩy cô ta ra, cũng không nghe thấy lời từ chối của anh, đôi mắt của cô sự châm biếm càng nồng đậm hơn.
Hai người ở đối diện vẫn đang tiếp tục, cơ thể dính lấy nhau, chưa từng tách ra, giọng nói lí nhí của Tô Nhiễm vẫn không ngừng vang lên.
Cũng không biết đã được bao lâu, Phương Trì Hạ không nói gì, ngược lại tiểu Tả ở căn phòng khác đột nhiên hét lên một tiếng, "Ồn chết được, nửa đêm xì xào cái gì thế?"