Kiêu ngạo!
“Đi, đi tắm rửa thôi!” Một tay ôm nó lên, nhìn nó chằm chằm, cô ôm nó đi lên lầu.
…
Lạc Dịch Bắc sac khi đưa Phương TRì HẠ về nha trực tiếp lái xe đến sân bay.
Quan hệ của Tô gia và Lạc gia là bắt đầu từ thời của Lạc Ân Kỳ.
Lạc Ân Kỳ cùng ông của Tô Nhiêm là anh em tốt, trước lúc hai người gây dựng sự nghiệp.
Lúc đó Lạc gia và Tô gia chưa phải là gia tọc lớ như vậy, trong quá trihf phát triển hai người gặp đủ loại khó khắn, hai nhà còn từng xác nhập vào một thời gian, hai người cùng nhau chiến đấu, tình cảm anh em rất sâu.
Tô gia đốii với Lạc Ân Kỳ như là người thân.
Tô gia trước kia sống ở trong nước, nhưng sau này vì phát triển gia tộc, sau khi Tô Nhiễm sinh ra vài năm, đã định cư ở nước ngoài.
Tô gia mấy năm gần đây cũng có phát triển trtong nước, người trong nhà ngẫu nhiên lại về nước, Tô Nhiễm lần này về nước hẳn có quan hệ với công ty của Tô gia.
Tô gia là đại gia tộc, danh tiếng ở trong nước cũng như ở Châu Âu rất cao, nhưng mà thế hệ này lại chỉ có hai đứa con gái, một là Tô Nhiễm, còn lại là…
Lạc Dịch Bắc còn đang suy nghĩ, giọng Tô Nhiễm đột nhiên vangg lên “Dịch BẮc, anh đến rồi!”
Lạc Dịch Bắc lấy lại tinh thần, bước về phía cô “Đã an bài chỗ ở tốt hơn sao?”
“Em về ở trong nhà.” Tô Nhiễm nhìn hắn cười cười.
“Được, anh đưa em về.” Lạc Dịch Bắc đi trước dẫn cô đi ra ngoài.
Bởi vì ngẫu nhiên về nước nên trong nhà Tô gia không có ai ở.
Lạc Dịch Bắc chở Tô Nhiễm đi qua, muốn trực tiếp rời đi, Tô Nhiễm thình lình đưa hắn đi “Có việc gấp sao?”
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt hơi di chuyển, không nói chuyện.
“Nếu như không có việc gì, ở lại nói chuyện với e được không?” Tô Nhiễm thăm dò nói.
LẠc Dịch Bắc nghĩ đến Phương Trì Hạ cóc chút do dự, lại nghĩ đến vừa rồi cô không hiểu sao lại tỏ thái độ, ánh mắt càng băn khoăn.
“Được.” Dừng chân lại, anh quay người đi qua.
..
Phương Trì Hạ sau khi tắm rửa cho Đoàn Đoàn, ôm Đoàn Đoàn ngồi trên ghế dựa, nhẹ tay vuốt lòng mèo, ngồi trên ghế lắc lư, có chút thất thần.
Trên ban công rất mát mẻ, hơi rượu còn lưu lại trên người cô đều tiêu tan.
Phương Trì Hạ trong đầu còn hơi hỗn loạn, ngồi trên ghế thanh tĩnh lại.
Lấy điện thoại ra nhìn thời gian, nhìn màn hình hiện 0 giờ, nhịn không được nhìn ra phía cửa.
Ngoài cửa rất an tĩnh, từ khi Lạc Dịch Bắc rời đi, một chút âm thanh cũng không có, cũng không có tiếng xe trở về.
Phương Trì Hạ đột nhiên có chút châm chọc.
Anh có hẹn cô lại ở đây chờ đợi?
Giống như oán phụ khuê phòng.
Phương Trì Hạ không nghĩ về Lạc Dịch Bắc nữa, ôm Đoàn Đoàn hát “Một mình cô độc, một mình sống, tất cả bi thương chịu một mình….”
Hừ một phát bỗng nhiên dừng lại.
Tại sao lại dừng lại?