Phương Trì Hạ lại lần nữa bị nhào nặn!
Sau một hồi phòng tắm rốt cục trở lại bình thường, Phương Trì Hạ tức giận đến mức toàn thân đều phát run.
Quá vô sỉ!
Phương Trì Hạ mệt rã rời, xương cốt giống như bị bánh răng lăn qua.
Nhưng ngày hôm sau cô nhất định phải dậy trước khi Lạc Dịch Bắc rời đi, nên Phương Trì Hạ kiên quyết dậy thật sớm.
Vì trả thù Lạc Dịch Bắc tối hôm qua ác liệt, bữa sáng Phương Trì Hạ chỉ làm mỗi phần ăn sáng của cô.
Để lại cho Lạc Dịch Bắc tờ giấy, viết là: Bữa sáng tôi đã chuẩn bị tốt, tôi cũng đã thay anh ăn.
Một câu rất đơn giản, chữ viết thanh tú, học giọng điệu Lạc Dịch Bắc nói tối hôm qua trước khi giày vò cô.
Để tờ giấy trên bàn cơm trống rỗng, cầm túi xách, quay người rời đi.
Lúc Lạc Dịch Bắc xuống lầu đã là nửa tiếng sau, ánh mắt nhìn về phía trên bàn cơm, thấy ngay tờ giấy bắt mắt.
Lạc Dịch Bắc đi qua, nhìn tờ giấy Phương Trì Hạ để lại, không tức giận, khóe mắt chỉ hơi hơi rút.
Thú vị!
Phương Trì Hạ đến công ty, vừa vặn gặp Thi Cận Dương.
Phương Trì Hạ làm việc ở đây là bí mật, không ai biết.
Xét thấy Thi Cận Dương và Lạc Dịch Bắc là quan hệ bạn bè, nhìn thấy Thi Cận Dương, Phương Trì Hạ rất lo lắng thăm dò "Bình thường khách ở đây có nhiều không? Giống như ngày hôm qua vậy!"
Ý Phương Trì Hạ muốn hỏi Lạc Dịch Bắc khi rảnh rỗi có tới đây ngồi tán gẫu không, giống như ngày hôm qua vậy.
Thi Cận Dương hiểu ý tứ trong câu hỏi của Phương Trì Hạ, ngày hôm qua Phương Trì Hạ bị Thi Lạc quấy rối, nghiêng đầu liếc Phương Trì Hạ một cái, nói: "Yên tâm, tầng này có phòng khách riêng, về phần thằng nhóc ngày hôm qua, em đừng coi hắn là đàn ông là được."
Thi Lạc và Phương Trì Hạ tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm chỉ có thể tính là con trai.
Phương Trì Hạ đồng ý, thở dài, vậy thì yên tâm rồi.
Chỉ cần không bị Lạc Dịch Bắc bắt gặp, chuyện khác đều không sao.
Lạc Dịch Bắc không thể không tới đây, nhưng vấn đề là có thường xuyên hay không.
Ngày hôm sau, trôi qua bình an vô sự.
Phương Trì Hạ hôm nay được về sớm, đoán Lạc Dịch Bắc năm rưỡi về, Phương Trì Hạ năm giờ đón xe về trước.
Lúc đang chuẩn bị bữa tối, chợt nhớ tới lời Lạc Dịch Bắc nói ngày hôm qua.
Lạc Dịch Bắc nói, ông nội Lạc Dịch Bắc rất thích uống trà quả Thiên Ngao mà Phương Trì Hạ làm hôm qua.
Phương Trì Hạ kỳ thật không thích chõ mõm vào chuyện người khác, nhưng ngày hôm qua nghe Lạc Ân Kỳ nói, lòng tốt của Phương Trì Hạ lại nổi lên.
Nghĩ lại, chỉ là một bình trà mà thôi, cũng không phải chuyện phiền toái gì, lúc chuẩn bị bữa tối liền tiện tay làm luôn.
Lạc Dịch Bắc trở về, thấy Phương Trì Hạ ở trong bếp đi qua đi lại.
Phương Trì Hạ đang nhìn bông hoa, không biết là hoa gì, bong bóng trên mặt nước tràn ra.
"Đây là cái gì?" Lạc Dịch Bắc bước vào, nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Trì Hạ bận rộn, thuận miệng hỏi một câu.
"Lạc Thần hoa, không phải tí nữa anh còn đi gặp ông nội anh sao? Không phải anh nói ông thích uống cái này? Tôi tiện tay làm luôn lát anh mang qua luôn, uống thường xuyên đối với bệnh tình ông cũng có tác dụng trị liệu." Phương Trì Hạ nhìn cũng không nhìn anh một cái, tiếp tục làm việc của mình.
Lạc Dịch Bắc nao nao, không nghĩ tới Phương Trì Hạ có thể hiểu chuyện như vậy.
"Làm sao em biết những thứ này?" Lạc Dịch Bắc đứng bên người Phương Trì Hạ hỏi tiếp.
Lưng Phương Trì Hạ cứng đờ, động tác rõ ràng dừng lại.