Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt rất chậm lướt trên mặt cô, đuôi lông mày gạt gạt, "Chăm sóc Tiểu Tả?"
"Đoán là Tiểu Tả tới, thế nhưng không ai theo, em lo lắng, cho nên mới..." Phương Trì Hạ ngượng ngùng giải thích, một câu, còn chưa kịp lên tiếng, lại bị hắn chặn lại, "Cho nên chăm sóc một chút mấy giờ liền?"
Phương Trì Hạ lại ngẩn ra.
Ngay cả bọn họ ở chỗ này mấy giờ hăn đều biết cả?
Lạc Dịch Bắc một mực vây lấy ánh mắt cô, con mắt sắc lẹm, như có thể nhìn hết thảy đen trắng trong đó.
Phương Trì Hạ bị hắn nhìn như vậy, trong chốc lát dĩ nhiên lúng túng không thể trả lời, "Em, em chỉ..."
Chỉ là cái gì?
Ngay chính cô cũng có cảm giác hành vi dưới mắt cực kì giống theo dõi chồng léng phéng với tình nhân, cô làm sao giải thích với hắn?
Không muốn càng xóa càng đen, Phương Trì Hạ đơn giản không giải thích.
Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ!
"Khuya lắm rồi, anh về trước đi!" ánh mắt cứng ngắc rời ra, muốn đi vòng qua chỗ ghế phụ, vừa mới bước được vài bước, cổ tay bỗng nhiên bị Lạc Dịch Bắc kéo về sau, dưới tình huống Phương Trì Hạ còn chưa kịp phản ứng, một hồi khí nồng đập vào mặt, thân thể theo sát mà bộp một tiếng bị đè dựa lên cửa sổ xe.
Lạc Dịch Bắc rất mạnh mẽ, còn rất cường thế, hai cánh tay giữ hông cô, khiến mặt cô quay về phía hắn, giữ cô rất gắt, khuôn mặt nhằm mặt cô nghiêng tới.
Hai người vẫn còn ở trên đường cái, trong xe còn Tiểu Tả đang ngủ, Phương Trì Hạ nghiêng đầu lắc qua lại, sợ tới biến sắc, ở trong ngực hắn đẩy vài cái, không giãy ra được, giơ nắm tay lên đấm hắn mấy cái, "Không muốn, anh đừng như vậy!"
Tiếng nói của cô, vốn là lời chống đối, có thể vì sợ Tiểu Tả nghe được liền cố sức đè âm thanh xuống, lúc cúi đầu, như là đổi ý, làm sao cũng nghe ra một nửa chống cự, một nửa nghênh đón mùi vị.
Lạc Dịch Bắc không để ý cô chút nào, ngón tay thon dài giữ cằm cô, khiến mặt cô quay về hướn hắn, môi nhắm ngay lúc mở mạnh môi cô liền hôn tới.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, cắn đầu ngón tay hắn một cái, phản xạ định tránh nhưng lại mở miệng.
Hai người như hai con cá vờn nhau, một không ngừng né tránh, một cường thế truy kích, ngoài cửa sổ xe, một chút hoạt náo dâng lên.
Bên trong xe, người đang ngủ mơ hồ dạ một tiếng, thân thể ngã xuống.
Phía ngoài vẫn còn giằng co chiến đấu, Phương Trì Hạ hay Lạc Dịch Bắc đều không chú ý.
Phương Trì Hạ bất lực không lay chuyển được hắn, bị buộc bất đắc dĩ, tránh không được mất rồi.
Chống lên cửa sổ xe, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn, cánh tay của cô bỗng nhiên vắt lên vai hắn.
"Anh nhanh chút đi!" nhẹ ngẩng đầu, cô làm động tác hùa theo hắn.
Cô nghĩ trong bụng, chỉ là hôn mà thôi, cô nghĩ hắn không có khả năng duy trì việc đó quá lâu, chẳng bằng thuận ý rồi mau chóng thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.
Hai người kết hôn xong, lúc Lạc Dịch Bắc muốn, hầu như chẳng có lần nào không được.
Khóe môi nhếch lên khinh bỉ, nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú hướng về phía cô, nhưng khi thoáng nhìn tới ánh mắt sửng sốt trong cửa sổ xe.
Bên trong xe, Tiểu Tả đang ngủ không biết đã dậy từ khi nào.
Nhóc con có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, ghé vào cửa sổ, mặt trợn to, kinh ngạc ngó chừng hai người.
Lạc Dịch Bắc bị nhìn như thế, trong chốc lát ngẩn người, dừng tất cả lại.
Phương Trì Hạ cảm thấy ánh mắt hắn không đúng lắm, cứng ngắc nhìn sang hướng trong xe.