Cô rất muốn ăn miếng trả miếng với anh. Nhưng là anh cũng chưa nói sai.
Tô Nhiễm cùng anh có quan hệ, anh nói thì cô phải làm, kì thật vẫn là chuyện của anh.
Phương Trì Hạ trước nay không phát giác lực nhẫn nại của mình tốt như vậy, hiện tại cô, chính là khâm phục bản thân.
Cô nhìn bó hoa trong tay, muốn ném xuống đất, nhưng nghĩ lại tốt xấu gì cô cũng cực khổ chạy đi xa như vậy để mua, ném đi có chút đang tiếc. Cô đem hoa mang về.
Lạc Dịch Bắc và Tô Nhiễm cùng đi, như bình thường sẽ rất muộn anh mới trở về.
Phương Trì Hạ đã quen ở một mình. Thiếu anh, cô cảm thấy rất tự tại.
Tự chuẩn bị cho mình một bữa tối, sau đó cô ngồi đọc sách.
Phương Trì Hạ vẫn luôn rất thông minh. Một quyển sách chuyên ngành người khác xem không hiểu gì, cô lại rất hay đọc chúng. Mà cô giỏi chủ yếu là do tự học
Chỉ là tự học nhưng cô vẫn có thể dành được rất nhiều học bổng.
Đây là sự thông minh, làm người khác ghen tị.
Đọc một mạch đến 12 giờ,Lạc Dịch Bắc đã trở về.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, có chút sửng sốt.
Anh là không nghĩ giờ này cô vẫn còn thức.
Còn cô sửng sốt vì anh đi hẹn hò cùng Tô Nhiễm sao bây giờ đã trở về.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn một hồi lâu, vẫn là Phương Trì Hạ rời mắt nhìn về sách trong tay.
Lạc Dịch Bắc không lên lầu mà đi tới chỗ cô ngồi xuống.
Phương Trì Hạ xem như anh không tồn tại, vẫn tiếp tục đọc sách.
Lạc Dịch Bắc nhìn bình hoa trên bàn mà ngẩn ra.
Một bó hoa không to cũng không nhỏ, cắm vừa vặn trong bình, trông vừa kiều diễm, vừa đẹp, chỉ là hình như có vài bông bị bẻ gãy.
Lạc Dịch Bắc nhận ra đây chính là bó hoa mà anh sai cô đi mua. Anh cứ nghĩ rằng, trong tình cảnh ấy, cô sẽ tức giận mà đem hoa trực tiếp ném xuống chứ.
Nhìn chằm chằm những chỗ bị bẻ gãy, khóe môi anh nhẹ cong lên.
Tính tình thật bạo!
“Ném đi đáng tiếc, cho nên mang về.” Phương Trì Hạ thấy anh nhìn chằm chằm bó hoa, nhàn nhạt giải thích.
Cô kỳ thật có chút ngại ngùng, nói thế nào thì hoa này cũng là anh chuẩn bị cho người khác, lại bị cô mang về, rất dễ gây hiểu lầm.
"Ừ" Lạc Dịch Bắc thanh âm vẫn đạm như cũ, khóe môi mang theo một vòng cung nhỏ chỉ là cô không thấy mà thôi.
Phương Trì Hạ trầm mặc một lát, lại nói, “Hôm nay là tôi quá đáng về sau sẽ kiềm chế lại.”
Thật nhẹ nhàng một câu, như là không có nửa điểm đau khổ, đối cái gì dường như đều không sao cả.
Nụ cười của anh sau câu này cũng tắt lịm.
Lúc anh trở về vốn đang nghĩ hôm nay cô bị chỉnh như vậy thì sẽ phát giận hoặc giống như mèo con hoang nhảy dựng lên phản kích anh.