Dạ Sắc được trang hoàng rất xa hoa, đèn đóm huy hoàng, nơi này giống như một bữa tiệc vậy.
Những vị khách đến đây đều ăn mặc lộng lẫy.
Lúc Lạc Dịch Bắc ra cửa còn đặc biệt thay một bộ quần áo, chính là để phù hợp với không khí đêm nay.
Kết quả, Phương Trì Hạ lại không muốn lộ mặt một chút nào.
Lạc Dịch Bắc gõ nhẹ tay lên màn hình điện thoại, nghĩ đến biểu hiện của Phương Trì Hạ từ tối hôm qua đến tối hôm nay, lông mày hơi nhíu lại.
Thật ra anh luôn không phải một người có kiên nhẫn, chưa bao giờ có việc anh ngồi ở nhà hàng chờ một người hơn mười phút.
Càng miễn bàn chờ hơn một giờ.
Trong lòng Lạc Dịch Bắc có chút bực bội, chỉ là không rời đi.
Tối hôm qua là anh thất hẹn với cô.
……
Phương Trì Hạ căn bản không để việc của Lạc Dịch Bắc vào trong lòng.
Cô cảm thấy lấy sự kiên nhẫn của Lạc Dịch Bắc thì khi anh không đợi được cô nữa sẽ tự về nhà.
Cô quỳ gối ở trên thảm làm ổ nhỏ ban đầu của Đoàn Đoàn lớn gấp hai, lúc hoàn thành toàn bộ công trình thì đã hơn 9 giờ.
“Được rồi!” Vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, cô muốn xoay người đi lên lầu, lúc mắt lướt qua màn hình điện thoại lại nhịn không được ngừng bước.
Đã hơn 9 giờ mà còn chưa trở về……
Phương Trì Hạ dừng chân ở chiếu nghỉ cầu thang, không biết anh đang bận việc gì hay vẫn còn đang ở nhà hàng.
Phương Trì Hạ không cảm thấy Lạc Dịch Bắc sẽ chờ cô lâu như vậy, cô cảm thấy mình đang tự mình đa tình.
Không đi để ý tới, cô trực tiếp lên lầu.
Trở lại phòng, đang chuẩn bị đi tắm thì điện thoại lại kêu một lần nữa.
Là Lạc Dịch Bắc gọi tới, giọng anh rất lạnh lại có sự tức giận: “Giờ này mà còn chưa tới?”
Lúc anh nói có chút lớn tiếng, Phương Trì Hạ bị lời của anh làm cho tai bị ù đi, cầm di động ngơ ngẩn đứng ở tủ quần áo, thất thần một hồi lâu, rất bình tĩnh trả lại một câu: “Em cũng chưa nói là sẽ đến.”
“……” Lạc Dịch Bắc như bị cô chọc giận, vẫn luôn trầm mặc, Phương Trì Hạ không cần nhìn cũng đoán được vẻ mặt của anh lúc này.
“Cúp trước.” Phương Trì Hạ nói xong liền cúp điện thoại.
Muốn tiếp tục đi về phía phòng tắm, vừa mới đi được một bước đã lui lại.
Nhìn chằm chằm tủ quần áo, cô do dự một chút vẫn đi tìm lễ phục để thay.
Tối hôm qua Lạc Dịch Bắc đã làm cô thất vọng, chỉ là cô cảm thấy mình cũng nên có chừng mực.
Chọc tức anh một chút là được rồi, nếu làm quá mức thì người không dễ chịu vẫn là cô.
Phương Trì Hạ lo lắng điểm này nên mới quyết định đi, sau khi thay tốt quần áo đi xuống lầu thì đã gần 10 giờ.
Cô chọn bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, như là màu sắc của nước biển lúc ban mai, sự sáng tạo của thiết kế này là ở ngực và ở lưng, rất thích hợp để đến Dạ Sắc.
Lúc đến nơi thì đèn đuốc ở Dạ Sắc vẫn huy hoàng như cũ, như một tòa cung điện sừng sững trên biển.
Cầu tàu thật dài, hai bên đều có đèn đường, ánh đèn lộng lẫy, khiến khoảng không gian xung quanh như được trang hoàng những ngôi sao lấp lánh, đẹp đến mức có chút không chân thật.
Phương Trì Hạ dẫm lên đôi giày cao gót đi xuyên qua cầu tàu để đến tòa cung điện lộng lẫy, lúc đi đến cửa Dạ Sắc lại phát hiện ở đây không có một bóng người.
Thậm chí còn không nhìn thấy cả người phục vụ.
Đây là…… Đã được bao trọn?