Đồ đã mất đi thì sẽ không lấy lại được nữa!
“Đây không phải là việc cơ bản nhất sao?” Lạc Dịch Bắc không chút biểu cảm trả lại một câu.
Phương Trì Hạ không để ý đến, dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn xong liền mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ, sau khi làm xong tất cả cô liền cầm mấy quyển sách đến ban công.
Trong lòng Lạc Dịch Bắc có cảm giác mất mát nho nhỏ, dựa cửa nhìn chằm chằm cô một lát sau đó đi lên lầu về phòng mình.
Anh định thay một bộ quần áo thoải mái một chút, kết quả lúc mở tủ quần áo lại ngoài ý muốn phát hiện một túi quà nhỏ ở bên trong.
Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, mở hộp lấy đồ vật ở bên trong ra.
Là một chiếc khăn quàng cổ tự đan, tuy thoạt nhìn không ra sao nhưng lại rất mềm mại, rất thực tế.
Hơn nữa, vừa thấy chính là của đàn ông.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại đeo lên cổ thử một chút.
Sau khi nhìn mình trong gương, khóe môi lại hơi cong lên.
Xoay người, anh lập tức đi xuống dưới lầu.
Phương Trì Hạ còn đang ngồi ở ban công, hình như cô đang rất chuyên tâm đọc sách.
Ánh nắng vẩy xuống bao quanh dáng người lười nhác của cô, thích ý lại lười biếng.
Lạc Dịch Bắc ho nhẹ một cái, dường như không có việc gì nói ra một câu: “Anh sẽ nhận chiếc khăn quàng cổ này.”
Phương Trì Hạ ngẩn ra, bàn tay đang cầm sách cứng lại.
Anh nhìn thấy rồi sao.
Lạc Dịch Bắc bình tĩnh quan sát vẻ mặt của cô, đi về phía trước vài bước ngồi xuống bên cạnh cô, khiến cho chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa.
“Tối hôm qua đã chuẩn bị nhiều như vậy, vì sao không gọi điện thoại cho anh.” Ánh mắt nghiêng nhìn cô, anh thản nhiên hỏi.
“Đã nói không phải cho anh……” Phương Trì Hạ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, muốn phủ nhận lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, mạnh mẽ nhịn không nói hết cả câu.
“Căn cứ nguyên tắc có qua có lại, anh thiếu em một bữa tối, tối nay 7 giờ ở Dạ Sắc, anh chờ em.” Lạc Dịch Bắc rất hài lòng với sự thức thời của cô, đứng lên như không có việc gì mà sửa sang lại quần áo của mình, sau khi quăng lại một câu liền đi lên lầu.
Anh nói rất nhanh, thậm chí còn không cho Phương Trì Hạ thời gian trả lời, sau khi nói xong trực tiếp đi mất.
Phương Trì Hạ cho là anh thuận miệng nói mà thôi, không để việc này ở trong lòng, cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
Lạc Dịch Bắc cũng bận việc gì đó, buổi chiều đã đi ra ngoài, đi mãi mà chưa thấy trở về.
Lúc 5 giờ anh có gọi điện cho cô để nhắc nhở việc tối nay nhưng Phương Trì Hạ lại không thèm để ý.
Trễ ngày sinh nhật là anh, có cái gì hay mà đền bù cho cô?
Cô vẫn luôn xem sách, lúc đồng hồ điểm 7 giờ Lạc Dịch Bắc lại gọi điện thoại cho cô một lần nữa.
“Em đang ở đâu?” Anh rõ ràng có chút không kiên nhẫn, ngay cả giọng nói cũng để lộ ra rất rõ ràng.
“Ở nhà.” Phương Trì Hạ thuận miệng trả lời anh một câu rồi cúp điện thoại.
Vài phút sau, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Phương Trì Hạ không thèm để ý tới, ôm Đoàn Đoàn đi phòng tắm để tắm rửa.
Trong một nhà hàng Tây được xây dựng trên biển ở thành phố C, từ bờ biển đi ra phải đi qua một cây cầu rất dài khiến nhà hàng giống như đang nổi trên biển, cảnh vật xung quanh rất tốt, là một nơi rất lãng mạn.
Lạc Dịch Bắc đến đây từ lúc 6 giờ, ngồi ở nhà hàng nhìn đồng hồ một lần lại một lần