Thế nhưng, cái cô gọi là tình thú, rõ ràng bất đồng với lý tưởng trong đầu anh.
Cảnh trí xung quanh hồ nước rất đẹp, dưới ánh trăng sóng quang lăn tăn, hồ nước rất thanh tịnh, thanh tịnh đến phảng phất có thể chiếu rọi ra khắp sao trời.
Đây là tình thú Phương Trì Hạ chỉ, mà Lạc Dịch Bắc chỉ là cái gì, không cần nghĩ cô cũng biết không phải là chuyện gì tốt.
"Vậy muốn tiếp tục tiến vào không?". Phương Trì Hạ đứng bên cạnh cái ghế dài nghỉ ngơi, giao quyền quyết định cho anh.
Lạc Dịch Bắc liếc xéo cô, nhìn chằm chằm một hồi lâu, vài bước đi qua, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Tư thế anh ngồi rất lười biếng, sau khi ngồi xuống, cánh tay dài duỗi ra, rất tự nhiên kéo cô qua ngồi lên chân của mình, hai tay vòng qua ôm cô vững chắc trong ngực.
Hiện tại ở Bắc Ireland có chút mát mẻ, buổi tối nhiệt độ hồ bên cạnh sẽ lạnh hơn.
Trên người Phương Trì Hạ mặc âu phục nhỏ, bờ vai như đai an toàn tinh tế, da thịt trắng nõn lộ ra một mảng rất lớn, lúc trên mặt hồ gió thổi qua, thân thể cô lạnh run run một chút.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô một lát, tiện tay kéo khăn quàng cổ bên cạnh qua quấn lên cổ cô, làm khăn quàng cổ quấn qua cả hai người.
Anh quấn cả hai người, cô và anh.
Khăn quàng cổ rất rộng lớn, còn rất dài, thời điểm vừa xuống xe anh thuận tay từ trên xe lấy xuống, lúc sinh nhật, Phương Trì Hạ đưa cho anh, lần này tới Bắc Ireland anh thuận tiện mang theo.
Một động tác, rất thân mật, rất ấm áp.
"Anh mang đến!". Phương Trì Hạ sững sờ, nghiêng đầu nhìn khăn quàng cổ quàng qua cổ mình, lúc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt có chút tỏa sáng.
"Thuận tiện”. Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt lên tiếng, tay kéo hai đầu khăn quàng cổ, thân thể Phương Trì Hạ thuận thế va chạm vào trong lồng ngực của anh, khuôn mặt chạm vào lồng ngực anh.
Khi anh ôm ấp có một luồng hơi thở dễ chịu, rất sạch sẽ, rất mát lạnh, không phải bất kỳ mùi nước hoa nào, nhưng lại đặc biệt thoải mái, ngửi làm cho người ta rất dễ dàng sa vào.
Nhiệt độ cơ thể anh không giống như dĩ vãng tùy thời đều băng lãnh giống như động vật máu lạnh, lúc này thật ấm áp, như khăn quàng cổ vòng qua cần cổ hai người vậy, ấm áp đến làm cho người ta nhịn không được có chút mê luyến.
Phương Trì Hạ không cẩn thận ở trong lồng ngực của anh dựa vào một lát, mặt vậy mà không chịu rút ra.
Cô dán ở lồng ngực anh, hô hấp thanh thanh nhẹ nhàng, giống như là ngọn liễu trêu chọc da thịt Lạc Dịch Bắc, trêu chọc đến mức làm nội tâm Lạc Dịch Bắc ngưa ngứa.
Hai tay rắn chắc hữu lực ôm lấy cô, chuyển qua thân thể cô, để cho cô ngồi lên anh hai mặt đối diện, cúi người, mặt anh dán ở bên tai cô, bỗng nhiên ung dung nói một câu, "Có muốn nếm thử ở chỗ này một lần?".
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, mặt bỗng nhiên nâng lên.
"Anh điên!". Sắc mặt cô rất không được tự nhiên, tay phụ giúp anh muốn tránh thoát.
"Có cái gì không thể?". Tay Lạc Dịch Bắc bóp eo cô, giam cầm cô không an phận ở trong lồng ngực anh, cúi người, môi điềm nhiên như không có việc gì dán lên trên da thịt mịn màng hôn hôn.
"Trong nhà không có những người khác sao?". Phương Trì Hạ nhìn tòa lâu đài đèn đuốc sáng trưng, nhắc nhở anh.
"Bọn họ sẽ không ra, cũng không dám ra”. Lạc Dịch Bắc mảy may không xem lời cô thành chuyện quan trọng.
"Không muốn!". Căn bản là Phương Trì Hạ không biết rốt cuộc nơi này có hoàn cảnh như thế nào, cũng không biết buổi tối có … giống như Lạc gia tùy thời đều có bảo vệ tuần tra hay không, thần kinh hoàn toàn kéo căng.
"Vừa rồi em đề nghị ở lại". Lạc Dịch Bắc giãn mày liếc nhìn cô một cái, tựa hồ rất kiên trì.
Phương Trì Hạ: "..."